Chương trước
Chương sau
Không khí quanh Tiêu Vân như bị ngưng đọng, tất cả ánh mắt đều bị dồn về phía hắn.

- Nam thiếu niên kia là ai? Trông bộ dáng cũng không phải phàm nhân.

- Là kẻ nào mà được Mặc đại thiếu chú ý tới như vậy?

- Đừng nói là nam sủng của y đấy nhé!

Tiêu Thừa ban nãy vừa đi tặng lễ vật cho Mặc Tư Cầm, lúc trở lại sóng vai với Mặc Đường Dự, thấy cảnh tượng trong chính sảnh không khỏi ngẩn người.

- Kia là lệnh công tử? – Y quay sang hỏi Mặc Đường Dự.

Nhưng Mặc Đường Dự cũng đang đứng hình, nhìn nhi tử nhà lão ngồi như tảng băng bên cạnh Tiêu Vân.

Nghe mấy lời bàn tán có chút khó nghe liền run cả người, vội đi tới cao giọng làm minh bạch.

- Ôi chao, thì ra Tiêu Vân công tử đây là hảo bằng hữu với Đường Nghiên nhà ta.

Quả nhiên nhờ câu nói này của Mặc Đường Dự mà miệng khách nhân cũng sắp lê tới sàn.

- Cái gì?! Vị công tử kia chính là Tiêu Vân?! Đừng nói là Tiêu Vân của Bạch Phong phái đấy nhé.

- Ngoài Tiêu Vân của Bạch Phong phái ra chẳng lẽ còn Tiêu Vân nào khiến gia chủ Mặc gia phải xum xoe như vậy sao?! Đây chính là kiệt tài thiếu niên mới nổi những năm gần đây mà!

- Coi bộ Tiêu Vân và Mặc Đường Nghiên quan hệ không tệ, xem ra mấy lời đàm tiếu về việc thiên phú Tiêu Vân vượt xa Mặc Đường Nghiên cũng chẳng thể xao động Mặc đại thiếu.

Mặc Đường Nghiên: …

Y hơi choáng nhìn sang bên cạnh, bạch y thiếu niên mắt phượng mày ngài, mi mục thanh tú, cả người đều tỏa ra ánh sáng hấp dẫn vạn vật…

Vậy mà lại là Tiêu Vân trong lời đồn…

Trước đây nghe nói tới những lời đồn về vị đệ tử Bạch Lăng phong kia, Mặc Đường Nghiên có chút khịt mũi xem thường sự thổi phồng thái quá của miệng thiên hạ, nhưng nhìn mĩ nhân băng thanh ngọc khiết động lòng người này…

Người này chắc chắn phải tuyệt vời hơn cả tiếng tăm của mình.

Tiêu Vân không biết sóng ngầm suy nghĩ trong Mặc Đường Nghiên, nghe Mặc Đường Dự lên tiếng thì theo lễ đứng dậy:

- Tiểu bối khó lòng xưng tiếng hảo bằng hữu với lệnh công tử, chỉ mới gặp qua một lần, có chút hiểu lầm. – Tiêu Vân quay người đưa mắt nhìn về phía nam nhân ngồi bên cạnh : - Mong Mặc đại thiếu bỏ qua cho.

Mặc Đường Dự ngạc nhiên nhìn về phía nhi tử, chỉ thấy Mặc Đường Nghiên mắt không chớp, cứng ngắc đáp lại:

- Ngươi không có lỗi.



Không khí lại trở về một hồi im lặng đến ngượng ngùng, Tiêu Thừa bước tới cạnh Tiêu Vân, cười ôn hòa:

- Nếu đã có duyên gặp từ trước thì hai người cũng trở thành hảo bằng hữu đi. A Vân, Mặc đại thiếu vô cùng có năng lực, đệ phải học hỏi nhiều. – Hừ, đệ đệ của ta là giỏi nhất, cái tên Mặc công tử ngớ ngẩn này còn lâu mới bằng!

Tiêu Vân gật đầu.

Mặc Đường Dự ra hiệu ánh mắt với Mặc Đường Nghiên : “ Đại tiệc sắp bắt đầu, con ngồi ở đây làm cái gì, mau ra kia ngồi với gia gia của con đi!” . Đáng tiếc thông điệp truyền tới bị đứt quãng, vì Mặc Đường Nghiên một chút cũng không chú ý tới phụ thân mình.

Mặc Đường Dự: …

Bỗng một tiếng nói dịu dàng vang lên:

- Khai yến rồi mà sao còn đứng tụ tập một chỗ vậy?

Mặc Đường Dự âm thầm kêu “ hỏng rồi” quay đầu lại, thấy một quý phụ ăn mặc cao quý, được một nữ gia nô đỡ một bên.

Quý phụ xinh đẹp cao quý, ánh mắt vươn tới Mặc Đường Dự đầy ý khiển trách.

- Thiên Tâm à, cũng không thể trách ta, là do Đường Nghiên muốn kết giao bạn hữu thôi.- Mặc Đường Dự vội vàng lấp liếm.

- Ý của tướng công là ta phải trách Nghiên Nhi sao?

- …

Tống Thiên Tâm yểu điệu bước tới, giọng nói vẫn rất đoan trang nhã nhặn:

- Là quý nhân nào mà khiến Nghiên Nhi muốn kết bạn đây?

Tiêu Thừa đáp lời thay Tiêu Vân:

- Tại hạ Tiêu Thừa- Thủ đồ Bạch Phong phái, diện kiến qua Tống phu nhân, chẳng qua lệnh công tử và đệ đệ của ta muốn kết bạn với nhau.

Ánh mắt Tống Thiên Tâm hơi biến chuyển, tuy nàng đã lui về hậu gia, nhưng những biến chuyển trong thiên hạ dĩ nhiên biết.

Tiêu Thừa, Tiêu Vân…

Hai bảo bối của Bạch Phong phái…

Tống Thiên Tâm cười tủm tỉm nhìn Mặc Đường Nghiên ngồi đông cứng bên cạnh Tiêu Vân.

- Nghiên Nhi, trước hết con cứ qua khai yến nào. Tiêu thủ đồ và lệnh đệ cũng qua bàn chính ngồi chung với ta, hẳn Nghiên Nhi sẽ rất vui.

Mặc Đường Nghiên nghe vậy nhìn sang Tiêu Vân, ánh mắt giấu kĩ đi sự mong chờ.

Tiêu Vân chỉ cầu cơ hội tiếp cận Mặc Đường Nghiên còn không được, vui vẻ nhận lời. Thấy vậy Mặc Đường Nghiên mới chịu đứng lên đi theo Tống Thiên Tâm tới bàn chính trong đại sảnh.

Mặc Đường Dự toát mồ hôi nối bước.

Tiêu Vân Tiêu Thừa cứ vậy trở thành đại khách quý, ngồi trên bàn lớn với người Mặc gia, nhìn từng khách nhân bước lên chúc tụng, dâng lễ vật.

Chính giữa là Mặc Tư Cầm, phụ thân Mặc Đường Dự, người vừa đột phá Đại Thừa Kì, trụ cột lớn nhất của Mặc gia.

Hai bên Mặc Tư Cầm là Mặc Đường Dự và Tống Thiên Tâm. Ngồi bên Mặc Đường Dự là Mặc Thiên Tư, Mặc Đường Ngọc và Mặc Đường Lai- Hai người đệ đệ của Mặc Đường Dự.

Ngồi bên phía Tống Thiên Tâm là Mặc Đường Nghiên, Tiêu Vân, Tiêu Thừa.

Mặc gia dù sao cũng là gia tộc đứng đầu trong tứ gia, không thiếu gia tộc và môn phái khác muốn móc nối quan hệ.

Tiêu Thừa ngồi ở vị trí cao trong lãnh địa người khác nên có chút không quen, bắt thấy ánh mắt mỉm cười từ xa của Lâm Uyên Uyên và Liễu Yên Hà thì ôn hòa đáp lại.

Tiêu Vân lặng lẽ quan sát mấy người Mặc gia, trông thấy Mặc Đường Dự không ngừng gặp thức ăn cho Mặc Thiên Tư, não lóe lên mấy luồng suy nghĩ.

Xem ra hai cha con này tìm được sự đồng cảm từ nhau rồi.

Còn hai vị đường đệ của Mặc Đường Dự thì im lìm từ đầu tới cuối. Tòa thành Mặc gia tưởng vững trãi nhưng xem ra lục đục ghê gớm.

Mặc Tư Cầm một thân gần nghìn tuổi nhưng vẻ ngoài trung niên nghiêng người nhìn Tiêu Vân, hứng thú mở lời:

- Từ lâu Mặc mỗ đã nghe danh đệ tử của Bán Nguyệt chân nhân, không những thiên tư trời phú mà còn vô cùng thông tuệ, Đường Nghiên còn phải học hỏi ngươi nhiều.

Mặc Đường Nghiên ngồi kế bên Tiêu Vân hơi nhếch miệng gật gù, cử chỉ nhỏ này cứ vậy lọt vào đôi mắt tinh anh của Tống Thiên Tâm.

Tiêu Vân lễ phép đáp lại:

- Mặc công tử mới bốn mươi đã Nguyên Anh kì, điều này tiểu bối không thể nào sánh bằng. Tiểu bối cũng chỉ có chút tài mọn với việc vẽ trận pháp, điều này cũng nhờ sự chỉ dạy của Trần đại sư.

Tiêu Vân vừa dứt lời ánh mắt mọi người ở bàn lớn khẽ động.

Mặc Tư Cầm vi diệu nhìn về phía Tiêu Vân.

Tiểu tử này, thật sự được lão già Trần Lẫm Cát thu nhận, tương lai có khi nào sẽ vượt mặt Nghiên Nhi?

Mặc Thiên Tư đang diễn cảnh cha con từ hiếu với Mặc Đường Dự cũng quay đầu qua, chút ngạc nhiên kịp thời che dấu.

Đúng lúc này Vương quản gia hối hả chạy tới bên Mặc Tư Cầm, ông ta cẩn thận truyền âm vào tai lão gia của mình.

Nghe xong sắc mặt Mặc Tư Cầm đại biến, lạnh lùng truyền lệnh:

- Mời hắn vào.

Vương quản gia mặt tái mét gật đầu, vội vàng chạy ra.

Mặc Đường Dự hướng phụ thân hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Mặc Tư Cầm đưa tay miết mi tâm, phiền muộn trả lời:

- Chúng ta có khách quý.

Khách nhân trong bữa tiệc dĩ nhiên cũng chú ý tới động tĩnh nay, nghe câu “ khách quý” của Mặc Tư Cầm đều không hẹn mà nhìn ra cửa chính.

Nếu Mặc Tư Cầm đã nói là khách quý, hẳn người này phải thực sự hiển hách.

Tiêu Vân khẽ động, tự hỏi liệu có phải là sư tôn tới không, nhưng nghe nói sư tôn đang mãi ở vùng biên giới Nhân tộc điều tra sự tình nào đó, Tiêu Vân liền phủ định suy nghĩ của mình.

Chẳng phải để hắn chờ bao lâu, vị khách quý kia đã bước vào.

Một nam nhân mặc hắc bào từ ngoại sam tới nội sam, mái tóc bạc trắng buông thỏng đầy ma mị, gương mặt như tạc tượng đẹp tới câu tâm động phách.

Trái tim Tiêu Vân bị bóp nghẹt một cái, như có một thanh kiếm lạnh lẽo đâm xuyên qua, đau tới nín thở.

Hắn gằn xuống bàn, mặt hơi trắng. Mặc Đường Nghiên và Tiêu Thừa bên cạnh kinh hãi nắm lấy vai hắn. Tiêu Thừa lo lắng:

- Đệ có chuyện gì vậy?

Tiêu Vân cắn răng, lắc lắc đầu, hướng mắt về người mặc hắc bào y kia.

Người kia có gương mặt giống Thẩm Huyền Vũ tới chín phần, đích thị là ma tôn Ma giới Thẩm Thanh Thừa!!!

Đi theo Thẩm Thanh Thừa là một hộ vệ bịt mặt kì bí, có thể là một trong hai hộ pháp của Ma đạo cung.

Quan hệ trước giờ giữa nhân và ma không gọi là gay gắt, nhưng có thể nói cũng không ưa nhau gì. Đại tiệc mừng một tu sĩ nhân tộc đột phá Đại Thừa kì, ma tôn tới đây để làm gì?

Thẩm Thanh Thừa bước khoan thai tới giữa chính điện, hai tay chắp trước mặt,mỉm cười nho nhã:

- Nghe tin đại tiệc của Mặc tiền bối, Thẩm Thanh Thừa ta muốn tới góp chút vui , cũng coi như một lần thăm thú thực lực tu sĩ nhân giới.

Không khí sảnh chính bỗng chốc trầm xuống, ánh mắt khách nhân căng thẳng nhìn về phía Thẩm Thanh Thừa.

Tiêu Vân hơi chột dạ liếc sang nơi Liễu Yên Hà đang ngồi, thấy nàng nhăn chặt mi tâm nhìn hướng Thẩm Thanh Thừa, xem ra hảo cảm ban đầu tụt xuống âm rồi. Ma tôn, ta thật lo lắng cho ngươi!!!

Mặc Tư Cầm đứng dậy, đĩnh đạc đáp lại:

- Bữa tiệc nhỏ này mà cũng được người cao quý như tôn chủ đây để ý tới, Mặc mỗ muôn phần tự hào. Chẳng hay, ngươi muốn thăm thú như thế nào đây?

Nếu như Thẩm Thanh Thừa tới đây phá đám, Mặc Tư Cầm cũng sẽ không nhượng bộ, dù sao đây cũng là địa bàn Nhân giới, dù cho có là Ma tôn, cũng không thể muốn lộng là lộng.

Thẩm Thanh Thừa cười tủm tỉm, nghiêng người nhìn hộ vệ áo đen phía sau, hắn dường như hiểu ý, lấy từ giới chỉ không gian ra một khối cầu trong suốt, hai tay dâng lên:

- Tôn chủ.

Thẩm Thanh Thừa giơ khối cầu lên trước mặt tất cả mọi người trong đại điện, khảng khái nói:

- Đây là Ma Linh cầu, một món pháp bảo ở Ma đạo cung của bản tôn chủ, hôm nay muốn mang nó tới góp vui.

- Ý của tôn chủ là?- Mặc Tư Cầm nhướn mày.

Thẩm Thanh Thừa vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn trên môi.

- Ma Linh cầu có khả năng chịu được những đòn linh lực mạnh mẽ nhất, chuyển hóa nó thành một thước đo giá trị sức mạnh, hôm nay ta mang nó tới đây để tổ chức trò chơi với các vị.

Lúc này Mặc Đường Dự không nhịn được lên tiếng:

- Ngươi… ngươi đừng nói là muốn chúng ta cùng nhau ra đòn vào quả cầu ấy đấy nhé.

- Chính xác!

Đúng lúc này một tiếng nói tức giận vang lên:

- Ngươi đừng có mà lộng hành, tại sao Thanh Tông phái chúng ta phải tham gia cái trò chơi vô nghĩa này?

Thẩm Thanh Thừa nghiêng người nhìn về phía trái đại sảnh, nơi thủ đồ Thanh Tông phái đang ngồi, bình tĩnh trả lời:

- Đã là trò chơi, dĩ nhiên phải có phần thưởng. Người nào có được điểm cao nhất trong thước đo sức mạnh sẽ lấy được một pháp bảo cấp thiên, mọi người thấy thế nào?

Nói tới đây, dường như đáy lòng bất kì ai cũng bắt đầu rục rịch. Liễu Cơ Hoàn đứng dậy, khó chịu lên tiếng:

- Ngươi nói nghe hay nhỉ, nếu vậy thì chắc chắn phần thưởng rơi hết vào tay những người tu vi cao nhất ở đây còn gì.

Thẩm Thanh Thừa hướng mắt tới nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một thiếu niên với đôi mắt sáng ngời đang ngập tràn vẻ phật lòng, không hiểu sao vừa nhìn thấy dung nhan này đã cảm thấy vô cùng hợp mắt, độ cong khóe môi càng tăng.

- Tất nhiên sẽ phân làn người thi đấu rồi, những người Trúc Cơ kì sẽ đọ cùng Trúc Cơ, Kim Đan đọ cùng Kim Đan và tương tự như vậy. Dĩ nhiên bản tôn chủ có những phần thưởng thật xứng đáng với năng lực của họ.

Liễu Cơ Hoàn nhận được câu trả lời thích đáng, không còn gì bắt bẽ thì ngồi xuống.

Thẩm Thanh Thừa lại hướng Mặc Tư Cầm:

- Liệu Mặc tiền bồi có cho phép trò chơi nhỏ này được diễn ra hay không?

Mặc Tư Cầm chân chân nhìn Thẩm Thanh Thừa. Ông không thể xúc động nhảy tới chiến một trận với tên điên Thẩm gia này, vừa mới đột phá, cảnh giới vẫn chưa bình định hoàn toàn, nếu mạo hiểm, biết đâu trong vạn nguy cơ bị đánh tụt tu vi?

Nghĩ vậy, Mặc Tư Cầm đành lòng:

-Được, Mặc mỗ cũng muốn xem xem nhân tài kiệt xuất của Nhân giới ta, mạnh tới đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.