Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, đúng hẹn, Tiêu Vân đã đứng trước nhà trúc chờ Sở Nguyệt Hiên. Người kia nói hắn chuẩn bị, mà sáng sớm tỉnh dậy đã biến đi đâu mất.
Chẳng bao lâu, tiếng leng keng leng keng quen thuộc vang lên. Tiêu Vân giật mình quay người lại, thấy từ rừng trúc phóng tới là một cỗ xe lung linh mạ vàng, điều khiển bởi một thiết giáp mã có linh tính.
Danh tiếng Bán Nguyệt chân nhân vang xa tới đâu thì cỗ xe này cũng không kém, được chế tác từ tuyệt thế đại sư Trần Lẫm Cát, người duy nhất ở Nhân Giới có thể dư sức làm vài hiệp với Sở Nguyệt Hiên tính tới thời điểm hiện tại. Nhưng tất nhiên sẽ không có cuộc chiến nào cả, vì Trần Lẫm Cát là hảo bằng hữu với Thánh Hiền chân nhân. Sở Nguyệt Hiên luôn coi ông ấy như một vị trưởng bối.
À, thỉnh thoảng vẫn chọc đại sư kia tức điên người.
Quay lại chuyện cỗ xe, đây được gọi là Nguyệt Thế Xa, một pháp bảo cấp thiên, một giới chỉ không gian cỡ ngoài lớn nhưng cỡ trong dạng trung bình ( nếu đem so với vài cái giới chỉ cỡ một bí cảnh của sư tôn hắn) . Sở Nguyệt Hiên vô cùng kiêu ngạo về Nguyệt Thế Xa, nên hầu như mọi lần xuất hiện của y đều cùng với tiếng leng keng của chuông gió treo bên ngoài buồng xe.
Mặc dù đã nhìn cái xe này tới phát phán, thậm chí đời trước Sở Nguyệt Hiên sau khi Phi Thăng còn để lại cho hắn Nguyệt Thế Xa, nhưng gần năm mươi năm hắn cũng không thèm nhìn đến.
Nhưng bây giờ quen hay không quen cũng phải rặn ra vẻ hào hứng thích thú, mặc dù mặt hắn vẫn cứng ngắc không diễn tả nổi.
Sở Nguyệt Hiên vén rèm nhảy xuống khỏi buồng xe, thấy Tiêu Vân “ mặt lạnh” đang nhìn, cười:
- Sao nào, vi sư biết chắc ngươi sẽ thích mà.
Quả không hổ danh là sư tôn, mặt hắn đơ như vậy mà vẫn tự dịch là thích thú.
- Chúng ta đi xe ngựa xuống núi sao?
- Ấy, đây không phải xe ngựa bình thường đâu, A Vân ngươi lên thử đi, có bất ngờ đấy.
Tiêu Vân cắn răng lên môi hồng, nhịn cười bước lên.
Bối cảnh trong Nguyệt Thế Xa hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài như xe ngựa của nó, bởi bên trong tựa như một ngôi nhà với hơn năm phòng, vô cùng xa hoa và rộng rãi.
Tiêu Vân vô cùng sảng khoái, bởi ngôi nhà này sau chính là thiết kế của tòa phủ Bạch Lăng. Cảm giác thân quen trở lại, Tiêu Vân đi tới ngồi lên nhuyễn tháp, ngồi tới thoải mái.
Bấy lâu sống trong căn nhà trúc, đồ đạc toàn làm từ trúc vô cùng cứng ngắc, còn không ổn như ở Tam Yên các của Mộc Hoài Lạc, hắn sắp chịu không nổi rồi.
( Tiêu Vân là điển hình cho con gái mê giàu sang thời hiện đại nha =))
Sở Nguyệt Hiên tiến vào sau, thấy đồ đệ thoải mái ngồi trên nhuyễn tháp, có cảm giác bấy lâu này y đã để đồ đệ nhỏ chịu khổ.
Nguyệt Thế Xa bắt đầu chuyển động, bay lên không trung rời khỏi đỉnh Bạch Lăng. Cỗ xe ngựa quá mức xa hoa chói lóa, kết hợp với tiếng chuông gió trong trẻo thu hút sự chú ý của đệ tử các phong khác đang ở bên ngoài luyện tập.
- Xem kìa! Kia có phải là …?
- Nguyệt Thế Xa!
- Bán Nguyệt chân nhân lại rời môn phái rồi, lần trước chúng ta thấy Nguyệt Thế Xa cũng là hơn ba tháng trước!
- Ta biết ngay y không thể chịu nỗi việc ở mãi một chỗ mà!
Tiếng bàn tán càng ngày càng hăng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến người trên xe ngựa bay.
Sở Nguyệt Hiên ngồi bên cửa sổ nhìn xuống dưới thấy lúc nhúc đám đệ tử trong môn phái, tai y rất thính, những lời bàn tán chỉ cần muốn là nghe được hết.
Đúng là từ khi sư tôn đi, Sở Nguyệt Hiên y rất hiếm khi ở lại trong môn phái lâu tới vậy, ngoảnh mặt lại nhìn Tiêu Vân ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, tóc đồ đệ nhỏ còn ngắn, buộc gọn gàng phía sau khiến khuôn mặt thanh tú trở nên càng thon gọn sáng sủa. Mí mắt cong cong rũ rũ, tất cả sự tập trung đều dồn về quyển sách.
Y cảm thấy đồ đệ nhỏ rất giống sư huynh Tề Minh Vũ, đều là dạng nam tử nhưng có nhan sắc tới cả nữ tử cũng khó so bì. Nhưng Tề Minh Vũ là vẻ đẹp ôn nhu dịu dàng, điềm đạm biết trước biết sau. Còn nét đẹp của Tiêu Vân thì có vẻ cao lãnh, kiêu ngạo, chẳng đặt thứ gì vào mắt. Nhưng Sở Nguyệt Hiên lại rất thích tính cách này.
Là đệ tử thân truyền của y, đó chính là đủ năng lực để kiêu ngạo, để không thứ gì vào mắt rồi!
Sở Nguyệt Hiên nhìn một cái liền nhìn ngây ngẩn tới một khắc, Tiêu Vân bị ánh nhìn kia làm cho hết tập trung nổi, bỏ quyển sách xuống, đi tới chỗ sư tôn.
- Người định đưa đồ nhi đi đâu kiếm linh kiếm?
Sở Nguyệt Hiên hoàn hồn, hơi khó hiểu với hành động ngớ người vừa rồi của mình.
- À … ừm, cái này vi sư cũng khó nói cho ngươi biết.
Tiêu Vân nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Hiên một lát khiến cả người tử y nam nhân nổi một tầng da gà.
- Sư tôn, có thể đưa đồ nhi đi một nơi được không?
Ánh mặt Sở Nguyệt Hiên khẽ động, khựng lại:
- Đi đâu? Chỉ cần A Vân muốn, vi sư sẽ đưa ngươi đi bất cứ đâu.
- Ta muốn về nhà.
- Về nhà? Ý ngươi là nhà kia sao? – Sở Nguyệt Hiên tối sầm, khó chịu trả lời.
Y đã được Mộc Hoài Lạc kể về chuyện trước kia của Tiêu Vân, lúc đó chỉ hận không thể lập tức tới nơi đó giết chết tên súc sinh kia, nhưng ba tháng này y lại không rời đồ đệ nhỏ được.
Sở Nguyệt Hiên cũng khó hiểu chính mình, trước đây y chưa từng cảm thấy ràng buộc như vậy, không, đây không phải là ràng buộc, ở chung với A Vân, là y tự nguyện mà? Sao có thể là ràng buộc được, chính y cũng không hiểu chính mình rồi.
Giờ A Vân còn nói muốn về nơi đó, về đó làm gì? Lẽ nào A Vân còn có lưu luyến không dứt được với nơi quái quỷ đó sao.
Gân xanh nổi đầy trên bàn tay giấu dưới vạt áo, Sở Nguyệt Hiên trầm tĩnh nhìn Tiêu Vân.
Tiêu Vân tỉnh bơ trả lời:
- Lần trước Lý sư đệ chưa giết chết gã, đồ nhi nghĩ rằng sau tất cả những gì gã gây ra cho ta, cho ca ca, và nương, thì còn sống có vẻ như quá tốt cho gã rồi.
- ….
Tiêu Vân tròn mát, hai hòn lưu ly trong vắt nhìn Sở Nguyệt Hiên:
- Sư tôn không thể đồng ý với ta? Sư tôn vừa nói dù ta muốn đi đâu người cũng sẽ đưa được ta tới đó cơ mà!
Sở Nguyệt Hiên chỉ muốn vò đầu, ánh mắt lảng tránh Tiêu Vân:
- Được, dĩ nhiên được, sao vi sư có thể nuốt lời, được rồi, giờ này ngươi mau về phòng nghỉ đi.
Vừa dứt lời đã phất tay áo đứng dậy ra khỏi phòng khách, Tiêu Vân nhìn theo cười trộm. Dĩ nhiên hắn không có tự kỷ tới mức nghĩ rằng Sở Nguyệt Hiên đã động lòng, y cũng đâu phải ấu dâm, sao có thể phải lòng một hài tử mới mười hai tuổi là hắn được chứ.
Cứ nghĩ tới khoảng cách tuổi tác của hai người, Tiêu Vân khoanh chân lại, xoa xoa cằm.
Thế này có phải trâu hơi già gặm cỏ quá non hay không?
Cũng không hẳn, tính cả tuổi đời hai kiếp, hắn cũng sắp bằng tuổi với sư tôn rồi!
Có điều vị phong chủ trong lốt hài tử nào đó đã nhầm, Sở Nguyệt Hiên vừa chạy về tư phòng liền không ngừng đấm vào ngực thình thịch.
- Bản chân nhân bị cái quái gì vậy?!
Sở Nguyệt Hiên liên tục xoa ngực vì sợ hãi, mỗi khi y nhìn vào đôi mặt phượng xinh đẹp của đồ đệ đều nhịn không được bị cuốn vào đó, tim đập dồn dập.
Đồ đệ nhỏ luôn cho y một cảm giác vô cùng thân thuộc, vô cùng gắn bó, vô cùng … muốn cất vào tim?
Rốt cuộc Bán Nguyệt chân nhân danh danh chấn chấn này bị làm sao thế chứ?!

Đêm khuya tĩnh mịch, Tiêu Vân cuộn mình trên giường, ấm ức vô cùng.
Vì Nguyệt Thế Xa có nhiều phòng, hắn chẳng có lí do gì để được chen chúc với sư tôn nữa, mặc dù thực chất Sở Nguyệt Hiên còn chẳng cần ngủ, y chỉ muốn bồi hắn ngủ mà thôi.
Đột nhiên hắn cảm thấy mọi chuyển động gần như dừng lại.
Ngồi bật dậy, vươn tay mở cửa sổ, Tiêu Vân thấy Nguyệt Thế Xa đang dần dần hạ cánh, phía dưới là một ngọn núi nhỏ. Tiêu Vân nheo mắt, nửa đêm, Nguyệt Thế Xa đột nhiên dừng lại để làm gì.
Tuy sự chuyển động của Nguyệt Thế Xa là vô cùng kì diệu, dù di chuyển hai đứng yên thì người ở bên trong cũng khó có thể cảm nhận ra được.
Nhưng dù sao Tiêu Vân hắn cũng từng là chủ cũ của Nguyệt Thế Xam những điều nhỏ nhặt này sao có thể không phát hiện ra?
Sở Nguyệt Hiên… rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng mấy chốc, Nguyệt Thế Xa đã tiếp đất, Tiêu Vân vội vàng đóng cửa sổ lại, chờ một lát rồi lại mở ra, nhờ vào ánh trăng, xa xa đã thấy tà áo tím của Sở Nguyệt Hiên lẫn vào bóng đêm.
Sư tôn hắn… đi đâu vậy?
Tiêu Vân rất muốn chạy theo, nhưng chỉ cần trong một phạm vi nhất định, người kia hoàn toàn có thể nhận ra khí tức của hắn.
Một khắc qua đi vẫn không thấy Sở Nguyệt Hiên trở về, Tiêu Vân sốt ruột nhảy xuống Nguyệt Thế Xa.
Quan sát xung quanh giây lát, Tiêu Vân mơ hồ cảm thấy cảnh vật trên núi này thật quen.
Một tia kí ức lóe ra trong đầu khiến cả người Tiêu Vân cứng đờ.
Đây là cố hương của hắn?! Ngọn núi này chính là ngọn núi ở ngoài bìa trấn nhỏ kia, dưới chân núi là nhà cũ của hắn.
Nghĩ tới đây Tiêu Vân đã biết sư tôn hắn tới đây để làm gì rồi.

Dưới chân núi vẫn là căn nhà lợp lá quen thuộc, nhưng sau ba tháng bỗng trở nên đìu hiu hơn bao giờ hết.
Từ trong màn đêm, Sở Nguyệt Hiên khoan thai bước ra, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía căn nhà.
Lần này y còn muốn tiện đường làm một vài việc.
Sở Nguyệt Hiên giơ chân đạp tung cửa gỗ chưa nhà, vẫn bộ dàng nhàn nhã bước vào.
Bên cạnh tử y nhân xuất hiện một ngọn đuốc lập lòe chiếu sáng, đung đưa đi phía trước.
Cửa nhà lợp lá bị chém nát, ánh sáng của đuốc chiếu vào trong.
Người đàn ông nằm trên giường bị tiếng sập cửa đánh thức, lồm cồm bò dậy, trợn mắt nhìn người bước vào.
- Ngươi là tên khất cái nào? Dám vào nhà của lão gia hả?!
Nam nhân trung niên sau ba tháng không còn bộ dáng phệ phỡn bất cần, cả người gã gầy gò, khuôn mặt tái đi vì bệnh tật quấn thân.
Sở Nguyệt Hiên nhìn lão già hung tợn kia, ánh mắt nhuốm một tầng sát khí.
Bàn tay tên khốn kiếp này từng sờ mó A Vân.
Cái não heo kia từng có ý định cưỡng bách A Vân.
Tên khốn kiếp này đẩy A Vân vào thảm cảnh nhà tan cửa nát, biến chứng tâm lí.
Sở Nguyệt Hiên triệu hồi Tử Điệp kiếm, thế kiếm xuất hiện làm cả người lão già kia rựng tóc gáy.
Loại năng lực này… thực giống với thứ đã chém gã một nhát, tuy không trúng nhưng cũng hất văng gã mấy trượng.
Hai mắt của lão già đục ngầu:
- Ngươi chính là đồng bọn của hai tên nghiệt tử kia?!
Sở Nguyệt Hiên không đáp, lạnh lẽo hướng mắt xuống hàn quang của Tử Điệp.
Một kiếm này chém đôi người hắn, thì quá là dễ dãi cho hắn rồi.
Sở Nguyệt Hiên y chính là muốn hắn trường thọ kiếp này, nhưng sống trong đau khổ dằn vặt.
Nghĩ vậy, nam nhân mỉm cười, đưa ngón tay búng một cái vang, hai bên người liền xuất hiện hai hình nhân bằng giấy mô phỏng nam nhân.
Sở Nguyệt Hiên liếc mắt nhìn hai hình nhân, trong đầu thi chú lệnh.
- Hầu hạ người này cho tốt, dù sao đây cũng là phụ thân của đồ đệ cưng bản chân nhân.
Lão già kia còn chưa hiểu gì thì đã bị hai hình nhân lao tới ghì lấy ném lên giường đau đớn.
Sở Nguyệt Hiên tạo kết giới cách âm và cấm nhập xung quanh căn nhà lợp lá, cứ vậy rời đi.
Nếu như ngươi đã muốn cưỡng bách đồ đệ ta, thì ta sẽ cho ngươi bị cưỡng bách cả đời.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sở Nguyệt Hiên: Dám có ý đồ sau với thê tử ta, cho dù có là nhạc phụ cũng trảm!!!
Tiêu Vân: Sư tôn! Ngươi quá mức đê tiện, thật không hổ danh là sư tôn của ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.