Đêm khuya, ánh trăng mùng một cao cao treo ở bầu trời. 
[(*) Đầu tháng thì làm gì có trăng nhỉ???!!!] 
Ánh trăng cũng không sáng tỏ, chiếu vào sâu thẳm phố hẻm càng tăng thêm vài phần quỷ quyệt. 
Có tiếng trẻ mới sinh nức nở cùng tiếng gió truyền đến làm tim người đập nhanh. 
Mẫn Thượng phát ra tiếng than khóc "Tranh tranh", thân kiếm chấn động chỉ hướng phương tây. 
"Sư tôn, nàng ở phía tây" 
"Đúng, đi." 
Vừa dứt lời, mẫn thượng liền gấp không thể chờ mà bay ra ngoài. 
"Sư tôn, tính tình của Mẫn Thượng thế mà lại không nghe theo người." Tiêu Dực cười trêu ghẹo. 
"Theo ai?" 
"Theo ta!" 
Vừa dứt lời, giữa thầy trò một mảnh tĩnh mịch. 
Tiêu Dực tay phải cọ cọ mũi: Trời ạ, đến tột cùng hắn đã nói mấy lời không có đầu óc gì vậy! 
Vì cái gì luôn phạm phải ngu xuẩn ở trước mặt sư tôn! 
Cái gì mà theo người theo ta? Này lại không phải hài tử! 
Mẫn Thượng tựa hồ đối với chuyện chính mình nghe theo Tiêu Dực cũng rất không vừa lòng, lại một tăng tốc phóng về phía trước, ném Tiêu Dực rất xa ở phía sau. 
Cố Hà cười lắc lắc đầu, ghét bỏ mang theo ý cười, "Bướng bỉnh!" 
Không biết là nói người phía sau, hay là kiếm dưới chân. 
Mẫn Thượng dừng lại ở trên một tòa nhà ba lầu. 
Đây là nơi tà khí nặng nhất toàn bộ Cao Dung Thành: Từng đoàn tử khí đen kịt vây quanh căn nhà kín không kẽ hở, ánh trăng ảm đạm càng không thể chiếu vào. 
Tựa như một vực chết. 
"Sư tôn ——" Tiêu Dực đuổi theo, nhíu nhíu mày, "Sao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-han-lay-than-nuoi-soi/1106898/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.