“Hắn nói bậy! Ha ha ha, Tử Quy trưởng lão nếu thu hắn làm đồ đệ, chứng tỏ là duyên phận thầy trò sâu đậm……”
Lời còn chưa dứt, toàn bộ người ở đây đã thấy đầu gối đau xót, kinh ngạc còn chưa qua, định thần lại liền thấy, người mà thật vất vả mới ngăn lại được đã vọt vào phạm vi lôi kiếp.
Thôi xong!
Hai chữ này mới vừa nện xuống đáy lòng thật, mây đen cuồn cuộn lôi kiếp đột nhiên tan hết, cát bay đá chạy như diều đứt dây, sôi nổi tạp lạc, tạp đến toàn bộ chứng đạo đài bụi bay, xông thẳng vào mũi miệng.
“Khụ khụ khụ!”
“Phi phi! Vẻ mặt trưởng lão thật là...!”
Mạc trưởng lão cùng Ngôn Tam Thiên không để ý được nhiều như vậy, vội vàng đứng lên, hướng chứng đạo đài quan sat.
Bụi mù trước mắt dần dần tan, thấy rõ tình huống, hai người một trước một sau dừng bước chân.
Phong Trường An căng cứng ngồi trên mặt đất bị thiên lôi nổ tung, ngước mắt nhìn thanh niên, thanh niên tay cầm roi dài, giật mình ngốc lăng cúi đầu chăm chú nhìn hắn.
Thiếu niên tuy một thân chật vật, tro bụi đầy mặt nhưng cả người không có thương tích, trừ bỏ tóc bị nổ tạo hình giống ăn mày, cả người đều ổn.
Cánh tay quay cuồng, thu hồi roi dài, Vân Hủ ngồi xổm xuống, ngón tay đáp ở trên cổ tay thiếu niên xem xét một phen, xác định không có gì đáng ngại, lúc này mới phụt một tiếng bật cười.
“Tiền bối cười cái gì?” Phong Trường An nhíu mày, khó hiểu nói.
Thấy hắn một thân chật vật nên mắc cười sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-han-khong-nghi/1080706/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.