Diệp Thần từ nhỏ không có mẫu thân, nghe đồn nàng chỉ là một phàm nhân không có tu vi, lúc vừa sinh hắn ra đã hương tiêu ngọc vẫn. Hắn không hỏi và cũng chưa bao giờ dám nhắc tới nàng trước mặt Diệp Cô Tuyệt, bởi vì hắn biết sẽ không có câu trả lời. Diệp Cô Tuyệt rất nghiêm khắc, thế nhưng cũng cưng chiều Diệp Thần hết mực, hết thảy thiên tài địa bảo trêи đời, cái gì hắn muốn lão cũng cố gắng đáp ứng. Diệp Thần là con của chưởng môn đương nhiệm, là đệ tử của Minh Ly tiên tôn, đi khắp môn phái chẳng có ai dám dây vào, khiến tính tình hắn cũng có vài phần kiêu căng hống hách. Minh Ly tiên tôn có ba đệ tử, hắn đứng đầu, Lục Thanh Sương đứng thứ hai, còn thứ ba chính là tiểu tử Sở Thanh Vân. Khi Diệp Thần và Lục Thanh Sương đã biết nhận thức thì Sở Thanh Vân vẫn chỉ là nhóc con mới lẫm chẫm biết đi, thường xuyên bám dính sư tôn, thành ra chỉ có mình hắn và Lục Thanh Sương chơi với nhau, chậm rãi trở nên thân thiết. Lục Thanh Sương rất yếu, cơ thể không được khoẻ mạnh, cho nên Diệp Thần từ nhỏ đã hay để ý đến hắn, cứ để ý mãi, cuối cùng thích tự lúc nào cũng không rõ. Ái tình đầu đời giống như hoa trong gương, trăng trong nước, chạm vào là tan, Diệp Thần luôn luôn tâm niệm đến Lục Thanh Sương, cho nên tưởng đó là thích, là yêu, đến lúc vỡ mộng, giật mình nhìn lại hai người đã cách xa thật xa… Diệp Thần có một nha hoàn tên tiểu Âm, hắn rất hay tâm sự với nàng, trong câu chuyện lúc nào cũng có cái tên Lục Thanh Sương, Thanh Sương sư đệ dịu dàng, Thanh Sương sư đệ đáng yêu… Về sau tiểu Âm phát hiện, Diệp Thần bắt đầu nhắc đến những cái tên khác nữa, như là Thanh Vân sư đệ luyện kiếm rất giỏi, như là Từ Kha đáng ghét… những lúc như vậy nàng thấy thiếu gia nhà mình có sức sống hơn hẳn, nụ cười cũng thường xuyên nở trêи môi. Dần dần cái tên Lục Thanh Sương ít được nhắc tới, thay thế vào đó đều là Từ Kha đáng ghét thế này… Từ Kha khốn kiếp thế kia… Tiểu Âm ngạc nhiên lắm, không hiểu Từ Kha này là yêu ma quỷ quái nơi nào mà liên tiếp ăn hϊế͙p͙ thiếu gia nhà nàng? Vì tò mò nên nàng đã len lén đi nhìn xem, phát hiện Từ Kha rất là cao, mày kiếm mắt sáng, tuy không phải cực kỳ đẹp đẽ nhưng mà trông rất anh tuấn, còn thiếu gia nhà nàng ở đứng bên cạnh người đó thấp hơn hẳn nửa cái đầu, gương mặt bí xị, nom giống giận dỗi hơn là cáu kỉnh. “Tiểu Âm, tại sao cái tên khốn Từ Kha kia cứ chọc tức ta chứ?” Một hôm bị Từ Kha giận, Diệp Thần quay về ấm ức hỏi tiểu Âm như vậy. Nàng chớp đôi mắt đẹp, mỉm cười dịu dàng. “Cũng có thể là do hai người không có tiếng nói chung chăng?” “Tức chết ta, tên khốn kiếp!” Diệp Thần chửi mắng, mặt đỏ phừng phừng. “Sao hắn không chịu nhường ta một chút?” Tiểu Âm không dám trả lời, nhưng nàng thấy người tên Từ Kha đó có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của thiếu gia, nàng khá lo lắng, trước đây, dù nhắc đến Lục Thanh Sương hay bất cứ ai, Diệp Thần đều rất có chừng mực, chỉ có nhắc đến người kia là nàng thấy khác biệt. Tất nhiên Diệp Thần không biết điều đó. Mới đầu Diệp Thần rất ghét Từ Kha, nhìn thấy gương mặt thiếu đòn của gã là muốn đánh, thế nhưng Sở Thanh Vân lại thích luyện kiếm cùng cả hai người, cho nên hắn đành phải miễn cưỡng chịu đựng. Ừm, là vì Thanh Vân sư đệ thôi… Không ngờ về sau lại có quá nhiều chuyện xảy ra, dần dần khoảng cách của cả hai được thu hẹp lại, Diệp Thần cũng không còn ghét Từ Kha nữa, hai người hình thành một mối quan hệ không mặn không nhạt. Cho đến khi Sở Thanh Vân bị đổ oan rồi nhốt trong U Linh hàn đàm, không hiểu sao người đầu tiên Diệp Thần muốn tìm lại là Từ Kha, hắn giật mình tự hỏi từ bao giờ gã lại có phân lượng trong lòng mình như vậy??? Rõ ràng Từ Kha chỉ hơn có vài tuổi nhưng Diệp Thần lại cảm thấy gã rất đáng để tin tưởng. Diệp Thần vẫn nghĩ mình có tình cảm với Lục Thanh Sương cho nên luôn trông chờ một câu trả lời từ hắn, ấy vậy mà thứ Diệp Thần nhận được lại toàn là thất vọng. Diệp Thần hoảng hốt khi nhận ra hắn không đau đớn và tuyệt vọng như đã tưởng, hắn chỉ thấy buồn vì đã tin tưởng một người không đáng tin mà thôi. “Tiểu Âm, ngươi có biết thích một người là gì không?” Tiểu Âm sững người, sau đó ánh mắt dần trở nên nhu hoà: “Thích một người là trong lòng luôn luôn nghĩ về người ấy, đứng trước người ta tim thiếu gia sẽ đập rất mạnh, có chuyện buồn vui cũng đều muốn chia sẻ, là người thiếu gia luôn muốn đến gần, khi xa cách sẽ nhớ nhung.” Diệp Thần sững sờ… như vậy tình cảm của hắn với Lục Thanh Sương chắc chắn không phải là thích, hắn chỉ muốn giúp đỡ đệ ấy, muốn chăm sóc đệ ấy mà thôi…" Diệp Thần đem điều này ra hỏi tiểu Âm, tiểu Âm bật cười, “Vậy đối với Thanh Vân sư huynh, thiếu gia có muốn chăm sóc không? Có muốn giúp đỡ không?” “Có.” Diệp Thần gật đầu… “Đúng là ta cũng rất muốn chăm sóc cho Thanh Vân sư đệ, không gặp nhau cũng sẽ buồn, nhưng ta chưa bao giờ nhớ nhung đệ ấy…” Diệp Thần nói đến đây thì khựng lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện thân ảnh của Từ Kha, hắn vội vàng lắc đầu cho gã bắn ra khỏi luồng suy nghĩ của mình, sau đó hoàn hồn trở lại. “Thiếu gia nghĩ gì mà đỏ mặt vậy?” Tiểu Âm tinh quái lè lưỡi, “Hay là nghĩ về người thiếu gia thích?” “Bậy nào!” Diệp Thần gắt lên. “Ngươi đừng có suy nghĩ lung tung, đi tu luyện mau!” “Vâng vâng, thiếu gia nghỉ ngơi, tiểu nữ xin lui…” Diệp Thần nằm đờ đẫn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tự động bỏ qua vấn đề rắc rối đó. Thời gian này chuyện lớn liên tiếp xảy ra, sư tôn và Thanh Vân sư đệ quyết tâm rời bỏ môn phái, Diệp Thần sau khi trở mặt với Lục Thanh Sương liền rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Cũng may là Từ Kha còn ở lại, nếu mà gã cũng bỏ đi thì Diệp Thần nghĩ hắn không chống đỡ nổi nữa… Thế nhưng có một sự việc xảy ra làm tất cả mọi sự bình yên thay đổi. Chuyện là hôm đó Diệp Thần quen cửa quen nẻo sang Vân Du Phong tìm Từ Kha, chuyện này lẽ ra rất bình thường, nhưng mà ai ngờ ngày đó Từ Kha đang thay y phục, hắn vừa mở cửa động phủ, thân thể nam nhân cường tráng đập vào mắt, Diệp Thần hoảng quá suýt nữa ngã ra đằng sau, cuối cùng quay đầu chạy trối chết. Lúc về đến tiểu viện rồi nhưng mặt Diệp Thần vẫn chưa hết nóng, hắn chửi bới một lúc lâu rồi quyết định làm đà điểu. Sau hôm đó Diệp Thần không dám đến tìm Từ Kha nữa, hắn đóng cửa bế quan, từ chối gặp bất cứ ai… Cứ thế đến hai tháng trôi qua, đến lúc Diệp Cô Tuyệt nhờ Diệp Thần đi đưa đồ cho Sở Thanh Vân, hắn mới gặp lại Từ Kha. Từ Kha dạo gần đây cũng rất khác lạ, gã không còn gợi đòn như xưa, Diệp Thần nói gì gã cũng đồng ý, làm hắn cứ cảm giác như đấm vào bịch bông… Không vui chút nào. Diệp Thần không rõ cảm giác mình dành cho Từ Kha là gì nữa, chỉ biết lúc gã bị thương thì tâm trí liền rối loạn, chỉ biết chạy đến che chở cho gã, đây là hành động theo bản năng, dù cho trước mặt là Thanh Vân sư đệ thì hắn cũng làm như vậy… Nhưng tại sao trái tim lại đau đớn như vậy? Mãi đến lúc rơi xuống vực, nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của người kia ngày càng xa xôi, Diệp Thần mới hiểu cảm giác này là gì… Nhưng đã muộn rồi, có phải không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]