“Ha ha.” Phùng Tư Triết nhếch miệng cười, con mắt phượng hơi nheo lại, lộ ra khuôn mặt yêu diễm lạ thường. “Mắt thấy tai nghe? Con mắt nào của huynh thấy ta lạm sát người vô tội? Con mắt nào của huynh thấy ta khảm Vọng Nguyệt sơn hà đồ vào người Sở Thanh Vân? Hay tất cả huynh đều nghe người khác nói???” Sở Thanh Lan khựng lại. Quả thật hắn chưa từng nhìn thấy, nhưng mà những bằng chứng Bắc Hàn Phi Thiên và Bạch Ân lúc đó đưa ra lại quá mức xác thực… Hắn nhíu mày thật sâu. Phùng Tư Triết nói xong không đợi Lan trả lời mà quay sang nhìn Bạch Ân, “Năm xưa ta luôn nghĩ ngươi là quân tử, dù bọn họ không tin tưởng ta nhưng ngươi vẫn âm thầm giúp đỡ, nhưng mà có lẽ ta nhầm thật rồi, hoá ra ngươi và Bắc Hàn Phi Thiên đều giống nhau, đều ham muốn Vọng Nguyệt sơn hà đồ mà thôi.” Gã cười tự giễu. “Ấy vậy mà ta vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu…” Nghe Phùng Tư Triết nói như vậy, khuôn mặt của Bạch Ân biến sắc, “Ngươi đừng nói luyên thuyên, nếu ta mong ước Vọng Nguyệt sơn hà đồ, Sở Thanh Vân cầm nó lâu như vậy rồi tại sao ta phải chờ đến ngày hôm nay???” “Đúng rồi, ngày hôm nay!” Mắt Phùng Tư Triết loé lên tinh quang. “Ta và Lan ca vẫn luôn sinh sống tại đỉnh Thông Thiên này mười tám năm, nhưng ngươi chưa một lần muốn giúp Lan lấy lại trí nhớ, Tại sao lại đúng là ngày hôm nay? Chẳng lẽ hôm nay sẽ có sự kiện gì xảy ra?” “Ngươi đừng nói hồ đồ, ta vừa mới biết hắn còn sống thôi.” Bạch Ân nói xong liền quay sang nhìn Sở Thanh Lan. “Sở Thanh Lan, Sở Thanh Vân đã tuyệt sinh cơ, bây giờ chỉ ta mới có cách cứu y, nhưng ta có điều kiện, ngươi phải giúp ta làm một việc.” Sở Thanh Lan đang rối rắm về chuyện của Phùng Tư Triết, nghe thấy vậy thì nhíu mày nhìn sang Sở Thanh Vân, thấy gương mặt y ngày càng nhăn nheo, da dẻ đã trở nên thô ráp. Ngay cả Bạch Cẩn Phong cũng dao động, tình cảnh của Sở Thanh Vân bây giờ cực kỳ nguy hiểm, hắn trông mong nhìn vào Sở Thanh Lan. Cuối cùng Lan cũng mở lời. “Việc gì?” Bạch Ân nghiến răng, chỉ vào Phùng Tư Triết. “Đơn giản thôi, ta cần linh hồn của gã.” “Ngươi…” Sở Thanh Lan kinh ngạc nhìn Bạch Ân, “Phùng Tư Triết là nhị ca của ngươi đó? Sao ngươi lại có suy nghĩ điên rồ như vậy hả?” “Nhị ca,” Trong mắt Bạch Ân toàn là lạnh lẽo, “Từ năm trăm năm trước ta đã không còn nhị ca nữa rồi. Giờ ngươi có hai lựa chọn, một là giao ra linh hồn của Phùng Tư Triết, hai là Sở Thanh Vân chết.” Sở Thanh Lan nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào Bạch Ân, sau đó lại nhìn sang Phùng Tư Triết. Gương mặt của Phùng Tư Triết đã tái mét, tuy mọi người gọi gã là ma tôn lãnh huyết vô tình, từ trước đến nay đã giết vô số mạng người vô tội, thế nhưng trêи người gã không có mùi huyết tinh nồng nặc mà lại nhàn nhạt hương sen thoang thoảng, khí chất băng lãnh như tuyết đọng sớm mai, nhìn sơ qua chỉ là một thiếu niên mỹ lệ đơn thuần. Sở Thanh Lan sớm chiều sống chung với người này đã mười tám năm, hai người đi đâu cũng có nhau, chưa giây phút nào tách ra cả. Hắn không thể liên hệ được ma tôn Phùng Tư Triết với thiếu niên a Triết luôn yêu mình say đắm. Cuối cùng hắn thở dài, nói với Bạch Ân. “Ngươi ra điều kiện khác đi, điều này ta không làm được.” Giọng nói của Sở Thanh Lan lạnh lùng không chút gợn sóng nhưng làm trái tim đang đau đớn của Phùng Tư Triết như được sống lại, gã vui mừng nhìn Sở Thanh Lan. “Lan ca…” Sở Thanh Lan cụp mắt quay đi không nhìn gã, thế nhưng Phùng Tư Triết vẫn cười ngốc, giống như người vừa hung hăng chất vấn Sở Thanh Lan lúc nãy không phải là gã vậy. Bạch Ân nhìn thấy cảnh này thì trong lòng rơi lộp bộp. “Sở Thanh Lan, ngươi không quan tâm sống chết của nhi tử sao? Cũng không quan tâm đến mối thù sát thê năm xưa?” Bạch Ân cười mỉa mai, “Chẳng lẽ là… ngươi yêu gã rồi? Yêu kẻ thù của mình?” “Ngươi đừng nói bậy!” Lan cau mày, khí thế trêи người bức lão phải lùi ra sau. “Sở Thanh Lan ta cả đời này chưa từng giết oan người nào, hơn nữa… Bạch Ân, ta chỉ mất trí nhớ chứ không mất não, ta không tin ngươi!” Đúng vậy, Bạch Ân ngày hôm nay có quá nhiều sơ hở, dường như lão đang cố tình khích bác để hắn giết a Triết, rốt cuộc hắn muốn linh hồn của a Triết làm gì? “Ha ha ha.” Bạch Ân cười lớn, “Rồi ngươi sẽ phải hối hận về quyết định ngày hôm nay, đây là ta đã cho các ngươi cơ hội nhưng mà các ngươi không cần. Ra đi!” Bạch Ân vừa dứt lời, từ xung quanh bỗng tràn ra một luồng khí âm u, mùi huyết tinh gay mũi bay khắp nơi, giọng cười man rợ từ xa vọng lại khiến lòng người lạnh lẽo. “Mọi người đến sớm vậy, không đợi ta đến cùng góp vui!” Bạch Cẩn Phong kinh ngạc ngẩng đầu lên, khí tức này, giọng nói này hắn đã từng nghe thấy một lần, ở Tử Vong mộ địa. Ngày đó hắn đã nghĩ rằng người cứu Bắc Hàn Minh là ma tôn Phùng Tư Triết, nhưng mà hoá ra là người khác. Hắn đứng đây từ nãy, quan sát biểu tình của tất cả ba người. Không ngờ được rằng ma tôn Phùng Tư Triết làm người đời sợ mất mật thật ra lại là một thiếu niên suy nghĩ khá đơn thuần, mọi vui buồn đều hiện rõ trêи mặt. Nếu người này mà là chủ mưu mọi chuyện thì phải nói là gã diễn kịch quá giỏi, nhưng Bạch Cẩn Phong cảm thấy không đơn giản như vậy. Sở Thanh Lan có lẽ đã hiểu lầm điều gì chăng? Hơn nữa chỉ bằng việc người mới đến kia có liên quan đến Dưỡng quỷ trận, Bạch Cẩn Phong đã nhận thấy được mùi âm mưu to lớn. Sở Thanh Lan vừa thấy rõ mặt người nọ đã thốt lên. “Bắc Hàn Phi Thiên, là ngươi?” Bắc Hàn Phi Thiên rất cao, tư thái lỗi lạc, thế nhưng khói đen quấn thân, cộng thêm mùi huyết tinh gay mũi làm người ta không thể không chú ý, gã thong thả đi đầu, phía đằng sau là vô số người, Bạch Cẩn Phong nhận ra một gương mặt quen thuộc lẽ ra đã chết rồi. “Bắc Hàn Minh?” “Đúng là Bắc Hàn Minh.” Bạch Cẩn Phong trả lời xong mới giật mình, hoá ra người vừa nói là Sở Thanh Vân. “Thanh Vân, ngươi đừng đừng nói nữa, giữ sức kẻo mệt.” “Viên đan dược vừa nãy có tác dụng rất lớn, đệ tử đã khoẻ lên nhiều rồi.” Sở Thanh Vân ngừng lại để thở, sau đó mới nói tiếp. “Sư tôn, vô số tinh huyết và sinh cơ của đệ tử bị Vọng Nguyệt sơn hà đồ cắn nuốt, cuối cùng nó cũng nhận chủ, giờ thì đệ tử biết cách thức để mở ra cánh cửa kia rồi…” “Cách gì?” Bạch Cẩn Phong vội hỏi. Sở Thanh Vân kéo Bạch Cẩn Phong bắt hắn cúi xuống rồi mới thì thào. “Khoảnh khắc mặt trăng chiếu thẳng vào cánh cửa, chỉ người có thể nhận chủ Vọng Nguyệt sơn hà đồ mới nắm giữ chìa khoá để mở ra bảo tàng.” Bạch Cẩn Phong nhíu mày, thì thào. “Liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?” Sở Thanh Vân lắc đầu. “Đệ tử cũng không biết.” “Không được, nếu không chắc chắn vi sư sẽ không cho ngươi thử.” “Đệ tử không thể trì hoãn được, thứ gì đó bên trong cánh cửa cứ kêu gọi.” Sở Thanh Vân như sợ Bạch Cẩn Phong không hiểu còn bổ sung. “Đệ tử cảm thấy nó không có ác ý.” Bạch Cẩn Phong nhíu mày, mọi việc có đơn giản như vậy không? Vì sao gia gia lại kiên quyết muốn linh hồn của Phùng Tư Triết. Hơn nữa lời Phùng Tư Triết ngăn cản họ lúc đầu, Sở Thanh Vân vào đó sẽ bị hấp thu hết thảy máu huyết trêи người. Vì sao Phùng Tư Triết biết điều đó, chẳng lẽ gã đã từng mở cánh cửa này ra một lần???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]