Sở Thanh Vân không hiểu vì sao Lục Thanh Sương lại liên tiếp giở trò hãm hại bọn họ như vậy, rõ ràng ngày xưa hắn đâu có như bây giờ, dù không ưa nhau thế nào đi chăng nữa cũng không phải thâm thù đại hận gì, liệu có cần cắn mãi không buông như thế không?
Lục Thanh Sương được Bạch Cẩn Phong nhét vào hai viên đan dược, cơ thể dần dần có ý thức, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Sở Thanh Vân khoanh tay đứng đó, đôi môi mấp máy muốn nói lại thôi.
Hắn đang định mở miệng, bỗng ánh mắt của Bạch Cẩn Phong ghim thẳng tới, ánh mắt này chứa đầy sát khí, làm hắn không dám thở mạnh.
“Sư tôn…”
“Sư tôn à?” Bạch Cẩn Phong cười giễu cợt, “Ngươi lúc nào thì coi ta là sư tôn?”
“Sư tôn, người đừng nói thế, đệ tử vẫn luôn kính trọng người…” Lục Thanh Sương quỳ xuống, đôi mắt đẫm lệ. “Sư tôn nói gì vậy đệ tử không hiểu, đây là đâu? Tại sao đệ tử lại ở đây?”
Lục Thanh Sương hơi cuống, hắn không ngờ Bạch Cẩn Phong lại đích thân đến chỗ này, rõ ràng chỉ cần một lần này nữa thôi là hắn sẽ được tự do, chẳng lẽ phải chịu chết ở đây?
Lục Thanh Sương đang tìm cách thoát thân, lại nghe Bạch Cẩn Phong cất tiếng đều đều. “Ta không phải sư tôn của ngươi, khế ước đệ tử trêи người ngươi cũng nên lấy lại rồi, sau đó ta sẽ tính sổ với ngươi từng cái từng cái một.”
“Sư tôn nói gì vậy? Đệ tử không có làm gì hết… đệ tử bị oan…”
“Oan à?” Sở Thanh Vân mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-dung-toi-day/1190968/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.