Chương trước
Chương sau
Chờ đợi thêm một canh giờ nữa, Huyễn Linh bí cảnh mới chính thức đóng cửa, Bạch Cẩn Phong ôm ngang Sở Thanh Vân lên, sau đó chờ không gian truyền tống hai người ra ngoài.
Địa điểm vẫn là Vạn Sơn sâm lâm, nhưng khác với lúc vào, bây giờ ai nấy nhìn Bạch Cẩn Phong như nhìn ác ma, người nào người nấy vừa truyền tống ra đã cắm đầu chạy, cứ như thể đằng sau lưng là hồng thuỷ mãnh thú.
Tất nhiên vẫn còn một người không hề sợ hãi.
“Bạch Cẩn Phong, đúng là ngươi đã tiến cấp???”
Minh Vũ tiên tôn cả cơ thể nhếch nhác như vừa đi lội bùn về, lão ổn định thân hình nghiêng ngả rồi vội vã chạy tới, đầu tiên là kinh ngạc về tu vi của Bạch Cẩn Phong, sau đó liền chú ý đến Sở Thanh Vân trêи tay hắn. “Sao vậy? Thanh Vân sư điệt gặp chuyện gì à?”
“Không có gì, chúng ta đi tìm một nơi nghỉ lại đã rồi nói tiếp.”
Giọng điệu nghiêm trọng của Bạch Cẩn Phong làm Minh Vũ tiên tôn hơi bất an, lão không hề biết tí gì về việc Sở Thanh Vân đã gặp phải, suốt một tháng qua số phận đen đủi khiến lão vướng vào một đầm lầy, tuy đạt được kha khá chiến lợi phẩm nhưng mà cũng vô cùng chật vật.
“Được, vậy trước đi tìm khách điếm, ở gần đây là Vạn Sơn trấn, đến đó đi.”
“Được.” Bạch Cẩn Phong bế Sở Thanh Vân rồi phi độn, cả ba người nhanh chóng rời khỏi địa phương này.
Bấy giờ các thế lực mới thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đã biết đầu đuôi câu chuyện xảy ra trong bí cảnh, tuy rằng đây là hành động do một nhóm người tự âm mưu với nhau, nhưng mà không thể tránh khỏi liên quan đến thế lực đằng sau.
Vốn dĩ bọn họ nghĩ bắt đi một hài tử cũng chẳng vấn đề gì, nhưng mà không ngờ hài tử này lại có bối cảnh quá sâu.
Bạch Cẩn Phong tiếp cấp Đại Thừa làm cho bọn họ hoảng hốt và sợ hãi, liên tục vài năm đã tiến lên cấp Đại Thừa? Đây là tốc độ tu luyện thần thánh gì vậy?
Sở Thanh Vân có Bạch Cẩn Phong chống lưng đằng sau nên đám người ở đây chẳng dám dại dột trêu chọc vào, ai nấy đều vội vàng trở về thông báo tin tức này cho thế lực của mình.
Nhất thời tu chân giới oanh động.
Đồng thời tin tức Sở Thanh Vân nắm giữ Vọng Nguyệt sơn hà đồ đã được xác nhận, nhanh chóng truyền đi khắp các ngõ ngách tu chân giới, vô số người trong sáng ngoài tối đều rục rịch, phải biết đây là một món thần khí, nghe đồn có thứ này là có thể phi thăng, ai lại có thể chống cự nổi sức hấp dẫn của nó chứ?
Tại Thanh Phong môn, tin tức vừa truyền đến, đệ tử từ trêи xuống dưới đều ồn ào, người thì cho rằng Sở Thanh Vân mệnh tốt, vừa nắm giữ thần khí, vừa ôm được đùi lớn của Bạch Cẩn Phong, người thì cho rằng y xui xẻo, khi không lại bị cả tu chân giới nhắm tới. Nhưng mà bàn luận thì bàn luận thế thôi, thực chất bọn họ đều vô cùng hâm mộ, ai mà chả muốn kiếm được một vị đạo lữ sẵn sàng vì mình chống lại toàn bộ tu chân giới.
Diệp Thần vừa nghe được tin tức thì vô cùng nôn nóng, lập tức chạy đi tìm Từ Kha, hai người từ khi Sở Thanh Vân rời đi lại rơi vào mối quan hệ không mặn không nhạt. Diệp Thần quyết tâm đóng cửa bế quan không tiếp khách, Từ Kha có muốn đến gặp cũng không được.
May sao đến truyền thừa mười năm một lần của môn phái, Diệp Thần vừa xuất quan, Từ Kha đã canh ngoài cửa dụ dỗ hắn cùng luyện kiếm, lúc đó quan hệ mới đỡ bế tắc.
Chỉ tiếc Diệp Thần còn chưa bước tới địa phận Vân Du phong đã bị một đạo truyền tin của Diệp chưởng môn đánh tới.
“Mau đến Đỉnh Hỗn Mang.”
Diệp Thần vẫn chưa có cái gan cãi lại phụ thân, đành phải xoay người chạy đến Đỉnh Hỗn Mang trước.
“Phụ thân, người tìm con có việc gì?”
Diệp Cô Tuyệt ngồi ghế vàng, thần sắc mệt mỏi.
“Diệp Thần, ta biết con thân thiết nhất với tiểu tử Sở Thanh Vân, con có thể giúp ta một việc được không?”
Bình thường Diệp Cô Tuyệt cực kỳ nghiêm khắc với Diệp Thần, lời nói ra bao giờ cũng là mệnh lệnh, chưa bao giờ lại hạ mình nhờ vả thế này, lại còn liên quan đến Sở Thanh Vân. Diệp Thần nuốt nước bọt, nhỏ giọng trả lời.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Diệp Cô Tuyệt mấp máy môi mấy lần, cuối cùng cũng mở miệng.
“Ta muốn nhờ con mang một thứ đến cho Bạch Cẩn Phong, nhưng mà thứ này rất trọng đại, bây giờ ta không tin tưởng được ai, nhưng cũng không thể rời bỏ môn phái được. Nguy cơ lần này rất lớn, con phải nắm chắc hoàn thành được nhiệm vụ.”
Diệp Thần hơi tò mò, là thứ gì mà đến phụ thân của hắn cũng phải nghiêm túc đối đãi. “Con có thể biết là cái gì không?”
“Không thể.” Diệp Cô Tuyệt đánh gãy lời của Diệp Thần. “Ta đánh một đạo truyền tin vào thức hải của con, ngay cả con cũng không thể mở ra, chỉ có người tu vi cao hơn ta mới có thể xem được, thứ này quá mức quan trọng, cũng vì nó mà ta không thể rời khỏi môn phái, cho nên phải cần đến con.”
Diệp Cô Tuyệt ra lệnh: “Ngay trong đêm nay con hãy cải trang rồi rời đi.”
“Nhưng con không biết bọn họ đang ở đâu?” Diệp Thần thắc mắc.
Diệp Cô Tuyệt đưa cho Diệp Thần một tấm bản đồ.
“Con hãy đến Phúc Dương thành đợi trước, bọn họ chắc chắn sẽ đi qua đây.”
Diệp Thần không rõ vì sao lão lại biết hành tung của Bạch Cẩn Phong, nhưng mà cũng biết việc này rất trọng đại, Diệp Thần chần chừ rồi hỏi.
“Vậy… con có thể rủ một bằng hữu đi cùng được không?”
“Bằng hữu? Ai?” Diệp Cô Tuyệt khựng lại, “Là tiểu tử Lục Thanh Sương kia? Không được!”
“Không… phụ thân, người hiểu lầm rồi. Là… là Từ Kha.”
“Từ Kha, Từ Kha của Vân Du phong?”
“Vâng…” Diệp Thần lí nhí đáp.
Nhìn đôi tai đã đỏ bừng của nhi tử, Diệp Cô Tuyệt thầm mắng cái thứ không có tiền đồ, thế nhưng mà ngoài miệng vẫn phải bình tĩnh đáp.
“Được. Nhưng ngươi cũng không thể tiết lộ gì với gã, tí nữa ta sẽ đưa cho ngươi một ngọc giản truyền tin để đánh lạc hướng.”
“Vâng.”
Thật ra Diệp Cô Tuyệt đã tính cân nhắc không cho Diệp Thần biết về đạo truyền tin trong đầu, sợ khi hắn gặp bất trắc, có người dùng sưu hồn thuật sẽ tra ra, nhưng mà nếu đối phương có bản lĩnh đến thế thì che giấu kiểu gì cũng vô ích. Tốt nhất là để Diệp Thần biết rõ để tự bảo vệ mình an toàn.
Nghĩ đến đây lão kéo Diệp Thần đứng trước mặt mình rồi bảo:
“Bây giờ thì nhắm mắt vào.”
Diệp Thần ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Diệp Cô Tuyệt trước tiên là đánh ra một đạo truyền tin vào sâu trong thức hải của Diệp Thần, sau đó lại cắn răng rút ra một tia nguyên thần rồi thả vào mi tâm của hắn.
Một tia nguyên thần này có thể chống đỡ ba đạo tấn công của tu sĩ từ Hợp Thể kỳ trở xuống, dù sao đây là nhi tử của lão, lão không thể không cẩn thận.
“Xong rồi, bây giờ thì cầm lấy mấy thứ pháp bảo phòng ngự này, đem chia cho Từ Kha một nửa, trêи đường đi tuyệt đối phải bảo đảm mình an toàn.”
Diệp Cô Tuyệt dặn dò kỹ lưỡng, đưa cho Diệp Thần một bình Dịch dung đan và vô số pháp bảo đan dược sau đó mới đuổi hắn đi.
Diệp Thần hơi căng thẳng, vừa rời Đỉnh Hỗn Mang lập tức sang Vân Du phong tìm Từ Kha, không hiểu vì sao phụ thân vừa nói xong, đầu hắn đã nghĩ đến rủ Từ Kha đi cùng rồi, tín nhiệm này cơ hồ đã trêи cả bằng hữu.
Quả nhiên Từ Kha không cần suy nghĩ đã đồng ý, hai người uống dịch dung đan, sau đó nhanh chóng lên đường, nhưng cả hai không biết là nhất cử nhất động của mình đã bị theo dõi gắt gao, bọn họ vừa ra khỏi Thanh Phong môn đã có người đi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.