Chương trước
Chương sau
Bạch Cẩn Phong nhìn sang Phí Hoài Nam. “Thư Hùng đạo quán của các ngươi thì sao?”
“Minh Ly tôn giả, trưởng lão của Thư Hùng đạo quán tự mình chủ trương.” Phí Hoài Nam gương mặt chính trực, hắn không kiêu ngạo hay xiểm nịnh, cũng chẳng tỏ ra sợ hãi, hắn nói tiếp:
“Như Liễu công tử nói, trước khi đến đây vãn bối cũng không hề biết là đi vây bắt người, nếu biết thì vãn bối chắc chắn sẽ không đi. Một đám tu vi cao khi dễ một hài tử chưa lớn, vãn bối coi thường việc này.”
Còn về phía Vọng Nguyệt sơn hà đồ, hắn từng nghe phụ thân kể truyền thuyết sâu xa hơn, thứ đồ này cũng chẳng phải thứ tốt.
Phụ thân hắn nếu biết chắc chắn cũng không nhúng tay vào.
Nhìn một đám người chết đều có tu vi Hoá thần, hầu hết trong thế lực đều là trưởng lão, nói bên trêи không liên quan thì hơi khó tin, Bạch Cẩn Phong cau mày, cuối cùng dứt khoát nói.
“Chuyện hôm nay dù sao cũng cảm ơn các ngươi cứu Thanh Vân. Sau này có chuyện gì cần bổn toạ giúp, bổn toạ nhất định sẽ không từ chối. Các ngươi đi đi, Liễu công tử trở về nói với phụ thân của ngươi; Về Vọng Nguyệt sơn hà đồ, ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời sớm nhất, nhưng từ nay về sau, ai đụng đến ái nhân của Bạch Cẩn Phong ta một lần, ta sẽ trả lại người đó gấp trăm lần.”
Bạch Cẩn Phong nói xong cũng không quan tâm ba người đang đứng đó, liền bế Sở Thanh Vân đi đến phía đám người đã chết.
Một tia sáng từ đầu ngón tay phóng ra, chui vào đầu tên trưởng lão của Vạn Cổ vực rồi lục lọi, thế nhưng ký ức đã tiêu biến gần hết, chỉ còn lại những hình ảnh mờ mờ.
Bạch Cẩn Phong thở dài, lục lọi vài cái nhẫn và túi trữ vật của trưởng lão làm chiến lợi phẩm, sau đó liếc nhìn ba người Liễu Tư Minh, nhàn nhạt mở miệng.
“Phần còn lại cho các ngươi.”
Ba người do dự nhìn nhau, tự dưng cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Nhưng dù sao tài nguyên tu luyện thì chẳng ai chê bao giờ, Liễu Tư Minh và Phí Hoài Nam đều vui mừng cảm ơn Bạch Cẩn Phong.
“Cảm ơn Minh Ly tôn giả!”
Ba người đi theo Liễu Tư Minh lập tức hành động, họ cũng chẳng ngại xác chết, nhanh chóng thu thập được mười mấy cái túi trữ vật.
Liễu Tư Minh chăm chú nhìn, từ lúc Bạch Cẩn Phong đứng dậy, sau đó bế Sở Thanh Vân, lướt qua hư không rồi biến mất.
Sau khi chia chác chiến lợi phẩm, Đường Duệ đứng im lặng từ nãy bây giờ mới lên tiếng.
“Tại sao người lại giúp y?”
“Chuyện lúc nãy à?” Liễu Tư Minh không để bụng, miệng ngậm tiếu ý hỏi ngược lại. “Chẳng lẽ nhân phẩm của ta kém đến vậy?”
“Không… thiếu chủ.” Đường Duệ hơi bối rối. “Ta không có ý đó.”
“Nếu ta muốn thứ gì, ta sẽ đường hoàng dùng chính tay mình giành lấy, còn hành động ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu này ta khinh thường, ngày hôm nay dù là Sở Thanh Vân hay bất cứ ai khác, ta cũng vẫn sẽ làm vậy thôi.” Liễu Tư Minh vừa nói vừa vuốt ve ống tay áo, con rắn hoa lúc này mới dám bò ra, run rẩy quấn lên tay chủ nhân.
“Chúng ta đi thôi, Tiểu Hoa nhà chúng ta sợ máu, Phí công tử ngươi có đi cùng không?”
Khí chất Liễu Tư Minh đã trở lại vẻ lạnh lùng băng sương, hắn mời qua loa nhưng Phí Hoài Nam không hiểu, hắn đồng ý ngay lập tức.
“Đi, đi chứ, bí cảnh hơn mười ngày nữa mới mở ra, ta có vinh hạnh được đi cùng Liễu công tử không?”
“Được.”
Vì thế dưới gương mặt lầm lì khó ở của Đường Duệ, bọn họ cùng ba thị vệ nhanh chóng lên đường.
Tro bụi tan đi.
Một đám Ma Linh thứu khổng lồ ngửi thấy mùi máu tươi ào ào bay tới phân chia nhau chiến lợi phẩm, mỗi con cắp một cái xác bay đi, cảnh vật dần dần mơ hồ, sương mù tràn tới, bao phủ mọi dấu vết trêи mặt đất.
Nơi đây chỉ còn một Tam Sinh thạch đứng trơ trọi, không người nào chú ý tới.
Còn Vạn cốt tràng, lại có thêm một đám xương khô.
…***…
Sở Thanh Vân bị đau mà tỉnh dậy, trêи lưng truyền đến cảm giác bỏng rát, y nhăn nhó rêи lên, Bạch Cẩn Phong hơi khựng người, tạm dừng tay lại rồi trấn an y.
“Thanh Vân cố chịu một chút, phải dùng thứ này thì lưng mới không có sẹo.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn quen thuộc, đáy lòng Sở Thanh Vân tê dại, lúc này y mới nhận ra mình đang nằm úp sấp trêи một lớp lông mềm mại.
Bạch Cẩn Phong đang cẩn thận bôi thuốc cho y, bàn tay lạnh lẽo lướt qua da thịt, Sở Thanh Vân dần dần quen, không còn thấy đau nữa.
Sở Thanh Vân nhắm mắt lại, nhưng mà tư thế này khiến y không nhìn thấy biểu hiện của người đằng sau. Y hơi bất an, quờ tay túm lấy một góc trường bào.
“Sư tôn… chúng ta đang ở đâu?”
Bạch Cẩn Phong từ tốn đáp: “Ta cũng không biết đây là đâu, tí nữa Thanh Vân khoẻ lại có thể tự đi xem…”
“Sư tôn, đám Liễu Tư Minh sao rồi?” Sở Thanh Vân tiếp tục hỏi.
“Hửm.” Bạch Cẩn Phong vẫn thản nhiên bôi thuốc, nhưng giọng điệu đã hơi mất kiên nhẫn. “Thanh Vân vừa tỉnh lại đã nhớ thương nam nhân khác là sao?”
Sở Thanh Vân: “…”
Hôm nay sư tôn của y có gì đó sai sai. Đầu Sở Thanh Vân tê dại, nhớ đến một lần kia y bị thương cũng hệt như thế này.
Rõ ràng là không bình thường.
“Sư tôn…?”
“Thanh Vân hôm nay còn không gọi tên ta nữa, cứ sư tôn sư tôn, thật xa cách…”
Nghe giọng nói sặc mùi giận hờn, Sở Thanh Vân biết chắc sư tôn nhà mình lại làm sao rồi, y úp mặt xuống thảm lông, mềm mại gọi.
“Cẩn Phong… ta muốn nhìn thấy người.”
Ngoan đến mức làm tim Bạch Cẩn Phong tê dại.
“Kiên nhẫn một lát, sắp xong rồi.” Hắn đành dịu giọng dỗ.
Bầu không khí lẽ ra không phải là thế này, lẽ ra phải là nhớ nhung ôm ấp, sau đó y thuận thế kể lể những uất ức đã gặp phải chứ?
Hoặc sư tôn liên tục kêu bảo bối ta sai rồi ta lỡ để ngươi bị thương gì đó.
Sao Bạch Cẩn Phong lại bình tĩnh vậy?
Làm những điều Sở Thanh Vân muốn hỏi cứ nghẹn trong cổ họng…
Bạch Cẩn Phong có biết về quá khứ của hai người không?
Bạch Cẩn Phong đối với y là day dứt từ kiếp trước? Là yêu y của kiếp trước có đúng không? Vậy kiếp này thì sao?
Sở Thanh Vân mím môi, cứ nghĩ đến một màn xảy ra trong Tam Sinh thạch mà nghẹn họng, vì sao kiếp trước hắn yêu chiều y vậy? Gần như là đem vào lòng bàn tay mà sủng.
Nhớ lại kiếp này hắn ngoài tu luyện cũng chỉ bắt y tu luyện, dù biết đây là tốt cho y nhưng mà tâm lý Sở Thanh Vân không khỏi so sánh.
Hơn nữa, chuyện làm Sở Thanh Vân để ý nhất là kiếp này hai người đến với nhau nhờ Xuân Dược, cũng chưa thấy liên quan gì đến tình yêu cả, thậm chí đến cả chuyện kia cũng là y dụ dỗ trước.
Ở nơi Bạch Cẩn Phong không nhìn thấy, sắc mặt Sở Thanh Vân càng ngày càng kém, trong đầu toàn là những suy nghĩ không đâu.
Bạch Cẩn Phong không phát hiện ra, hắn đang rất khó chịu, tâm ma đè nén bấy lâu giờ lại bắt đầu rục rịch. Dù bây giờ chỉ muốn đè Sở Thanh Vân ra để khi dễ, thế nhưng cứ nhìn thấy vết thương ghê rợn trêи lưng y hắn lại cố kìm nén.
Lần này hắn đã bảo vệ được Sở Thanh Vân, nhưng còn lần sau, lần sau nữa thì sao?
Cần giải quyết việc này triệt để.
Linh lực trong người Bạch Cẩn Phong lúc này rất bất ổn, khí tức đã tiếp cận Đại Thừa kỳ, bất kể lúc nào cũng có thể thăng cấp.
Nếu thăng cấp, hắn không phải sợ bất cứ tồn tại nào nữa, lúc đó có thể bảo vệ Sở Thanh Vân tốt hơn. Thế nhưng lôi kiếp thì sao? Nhỡ may hắn không qua khỏi?
Lúc đó Sở Thanh Vân phải làm thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.