Ba người uống rượu đến ngà ngà say, thức ăn và rượu chứa quá nhiều linh khí, cuối cùng cả bọn không thể nào đi mua sắm được nữa mà phải về Thanh Vân Cư để... đánh nhau.
Đúng, chính xác là vậy. Tinh lực dư thừa không đánh nhau thì còn làm gì.
Đằng sau tiểu viện của Sở Thanh Vân là một rừng cây, nhưng mà do ba người luyện kiếm quá hăng, cây cối địa phương này càng ngày càng thưa thớt. Tuy vậy nhưng nơi đây vẫn rất rộng rãi, thích hợp để tu luyện, ngay bên cạnh còn có một dòng suối mát trong nữa.
Lúc này, chim chóc muông thú trong rừng đang cuống cuồng bay đi để tìm chỗ trốn, phía dưới ba người cầm kiếm đánh đến sảng khoái, bụi tung mù mịt, đao quang kiếm ảnh bay loạn khắp nơi, cả bọn đánh từ chiều đến tận đêm khuya mới tiêu hao hết được đống thịt linh thú đã ăn được.
"Sở Thanh Vân, ta nghi ngờ đệ bất mãn chúng ta nên mới rủ rê chúng ta đi ăn thịt linh thú."
Diệp Thần lau vết rách nơi khoé môi, chống tay xuống đất thở hổn hển. Từ Kha bên cạnh cũng chẳng kém gì, mặt bị bầm một mảng, cả ba người chỉ duy có một Sở Thanh Vân cả người lành lặn, áo xống đẹp đẽ tinh tươm.
"Đúng vậy, Từ Kha gật đầu." Tiến bộ thật nhanh, nhớ lại mới một năm trước còn suốt ngày ăn chơi phá phách, giờ đây chúng ta đã không còn là đối thủ của đệ nữa rồi."
Sở Thanh Vân nghĩ bụng. Đó là vì bọn họ không bị sư tôn ngày ngày bắt ép tu luyện mà thôi. Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-dung-toi-day/1190901/chuong-47.html