Chương trước
Chương sau
Edit: xian.rys
Beta: me
Suy Nghĩ
Lúc này Hạ Dục Lam vô duyên vô cớ ngửi thấy mùi thuốc súng, hơn nữa hắn còn phát hiện, mùi thuốc súng này toả ra từ Cốc Trầm Tuyết.
Hạ Dục Lam: "Cho nên, hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... "
Hạ Dục Lam mắc kẹt chính giữa, có một khoảnh khắc hắn cảm thấy mình là kẻ dư thừa.
Tuyển Tầm: "Tiên Quân nói đùa gì vậy, A Tầm có thể có vấn đề gì chứ? A Tầm ngoan lắm."
Tuyển Tầm: "Một không giết người, hai không phóng hoả, ba không cướp bóc, (cười dịu dàng) A Tầm không có làm gì cả."
Hạ Dục Lam thầm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng có chút rối loạn:
"Hai người này thân thiết với nhau như thế từ khi nào?"
Thế nhưng Cốc Trầm Tuyết không tiếp lời Tuyển Tầm, mà phẩy tay áo đứng dậy, bình tĩnh nhìn Hạ Dục Lam
Cốc Trầm Tuyết: "Gọi phu thê họ Tụy đến, cả nha đầu đó nữa."
Hạ Dục Lam lập tức gật đầu, hắn đang lo lắng có phải y muốn hắn cam tâm tình nguyện đi xa chút không
Hạ Dục Lam: [Trước giờ chưa từng thấy tiên quân có thể thúc thủ vô sách với một người, có lẽ, chuyện thu nhận đồ đệ lần này có hy vọng rồi??]
*Thúc thủ vô sách (束手无策): bất lực, tay bị trói không cách thoát ra.
Hạ Dục Lam đột nhiên có chút vui mừng nho nhỏ, bởi vì cứ như thế này, hắn chính là đại sư huynh gương mẫu của toàn Thanh Tuyết Phong rồi. Thế là, Hạ Dục Lam một lòng vui mừng rời khỏi chòi nghỉ mát.
Cốc Trầm Tuyết (liếc nhìn Tuyển Tầm): "Lần sau, không được ở trước mặt người ngoài xưng "A Tầm"."
Tuyển Tầm (ngây thơ vô tội gật đầu): "Tiên Quân đã nói vậy rồi, A Tầm nhất định sẽ ghi nhớ."
Cốc Trầm Tuyết: "..."
Tuyển Tầm (cười): "Tiên Quân không phải người ngoài mà."
Cốc Trầm Tuyết cảm thấy nếu mình thực sự nhận người này làm đồ đệ, sợ là cần phải có mười mấy phân thân một ngày mới được.
Cốc Trầm Tuyết: [Ta thà làm cây vạn tuế mười nghìn năm, cũng sẽ không nở hoa.]
Trong sảnh lúc này, Tụy lão gia và Tụy phu nhân cùng với thiếu nữ áo tím đều bị Hạ Dục Lam gọi tới, phu thê họ Tụy nhìn thấy người khác còn tàm tạm, kết quả vừa nhìn thấy Tuyển Tầm, tim phổi tức khắc sợ đến nhảy dựng, sắc mặt nhất thời hơi cứng nhắc.
Tuyển Tầm phát giác được sự bất thường của họ, thế là cực kỳ thân thiện cười với họ.
Tuyển Tầm (biết còn cố hỏi): "Hai vị không khoẻ ở đâu sao?"
Tụy lão gia, Tụy phu nhân (liên tục lắc đầu): "Không có không có, Tuyển công tử không cần lo lắng."
Hai người họ không muốn lặp lại chuyện hù doạ bằng dao tối hôm qua nữa, vị gia gia trước mặt này họ không thể chọc, giữ không được cái mạng nhỏ thì coi như tiêu đời.
Cốc Trầm Tuyết (nhíu mày),Y luôn cảm thấy Tuyển Tầm đã làm chuyện đáng sợ gì đó với hai người này.
Tuyển Tầm bĩu môi cười cười, đáy mắt loé qua chút tia sáng, tiếp đó lại dời tầm mắt lên người thiếu nữ áo tím.
Tuyển Tầm (cười): "Tụy Hứa tiểu thư phải không?"
Tụy Hứa (lạnh nhạt): "Phải."
Thái độ của Tụy Hứa vẫn y như hôm qua, giống như trong căn phòng này không có ai đáng nhận được nụ cười nhẹ của nàng. Có lẽ là sợ các vị đạo trưởng cùng với vị đại nhân đáng sợ bên cạnh bất mãn, Tụy lão gia vội vàng đứng ra hoà giải.
Tụy lão gia (cười khổ): "Tiểu nữ từ nhỏ khá lầm lì, nếu có gì thất lễ, lão phu tạ tội với các vị."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Tuyển Tầm và Cốc Trầm Tuyết gần như cùng lúc chuyển đến Tụy Hứa, lại không có phản ứng gì, chỉ là hai người có lòng cẩn thận đều quan sát một cách chuẩn xác, bàn tay đặt trên đôi chân của nàng hơi siết chặt chiếc váy, chân mày cũng nhíu lại.
Hạ Dục Lam bên này sắp sửa mở miệng niềm nở, Tuyển Tầm bên kia đã nói trước một bước.
Tuyển Tầm (trong mắt có ý tứ sâu xa): "Nếu vậy, thì tìm một nơi yên ắng, rồi tìm một người hỏi riêng Tụy Hứa tiểu thư đi."
Tụy lão gia (khó xử): "Cái này..."
Tuyển Tầm (cười): "Ồ, nếu Tụy lão gia lo Tụy Hứa tiểu thư trả lời không đúng sự thật, vậy thì tìm thêm một người nữa, ta và Tiên Quân là được rồi."
Tụy lão gia (gấp gáp): "Không phải..."
Tuyển Tầm (cười): "Không cần cảm ơn ta."
Tuyển Tầm không hề cho Tụy lão gia cơ hội nói chuyện, hai cánh râu dưới mũi ông giận đến run lên bần bật.
Tụy lão gia: [Ta cảm ơn cả nhà ngươi!]
Cốc Trầm Tuyết nhìn Tuyển Tầm, trong một giây phút nào đó, y cảm thấy người này có chút đáng tin.
Chân thân của Cốc Trầm Tuyết phía bên Thanh Trần Cung nhìn thấy tình huống như thế, trong mắt có thâm ý, tiếp đó dùng linh hạc truyền thư triệu người chủ quản của Tháp Thử Nghiệm đến.
Người chủ quản (hành lễ): "Tiên Quân có gì dặn dò?"
Cốc Trầm Tuyết (lãnh đạm): "Đi chuẩn bị chín mươi chín tầng Tháp Thử Nghiệm lại từ đầu, ba ngày sau bắt đầu sử dụng."
Người chủ quản hơi không hiểu, nhưng không dám chống lại, đáp ứng xong thì lập tức rời khỏi Thanh Trần Cung.
Người chủ quản: [Đây là xảy ra chuyện gì? Có khi nào...]
Người chủ quản (kinh ngạc vui mừng): "Tiên Quân chuẩn bị thu nhận đồ đệ?"
Vị đệ tử chủ quản này vừa kích động, trực tiếp hét lên, lại không biết mình còn chưa đi ra khỏi phạm vi kết giới của Thanh Trần Cung, những lời vừa rồi truyền hết vào tai Cốc Trầm Tuyết.
Cốc Trầm Tuyết: "..."
Bản thân chỉ là có ý nghĩ này, thu hay không còn chưa chắc, sao lại giống như trở thành chuyện vui từ trên trời rơi xuống thế này?
Suy nghĩ không đuổi kịp lời nói, không đến nửa canh giờ, đã lan truyền khắp Thanh Tuyết Phong.
Đệ tử số một: "Nghe nói chưa nghe nói chưa? Tiên Quân chuẩn bị thu nhận đồ đệ rồi!"
Đệ tử số hai: "Thanh Tuyết Phong chúng ta có đến mấy vị Tiên Quân, ngươi nói vị nào?"
Đệ tử số một: "Phí lời, tất nhiên là tâm phúc Thanh Trần Tiên Quân của Thanh Tuyết Phong rồi!"
Đệ tử số ba: "Cái gì?! Ngươi không nghe sai đó chứ, Thanh Trần Tiên Quân chuẩn bị thu nhận đồ đệ?!"
Đệ tử số bốn: "Ôi ôi ôi, trước kia ta cũng không có hưởng thụ qua đãi ngộ thế này..."
Thanh Tuyết Phong trước giờ vốn dĩ an tĩnh yên bình, đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Trong khi đó Thanh Trần Cung——
Cốc Trầm Tuyết: "..."
Bây giờ thu hồi mệnh lệnh còn kịp không?
Bên này nổ tung rồi, bầu không khí Tụy trạch của Bất U thôn bên kia lại có chút cứng nhắc, Hạ Dục Lam nhìn Tuyển Tầm vẫn tươi cười như cũ, lại nhìn Tụy lão gia nhất thời không biết nói gì, bất lực lắc đầu.
Quả nhiên người có thể khiến Tiên Quân bó tay chịu trói, da mặt dày thế này, người bình thường không thể so bì.
Tụy phu nhân bên cạnh muốn nói gì đó, lại bị Tụy Hứa bình thường không mở miệng nửa tiếng cắt lời.
Tụy Hứa (sắc mặt bình tĩnh): "Được."
Đây thật là miệng vàng lời ngọc, quý từ như tiền, bớt một từ sẽ không bớt, lời thừa thãi một câu cũng không cho.
Nhưng Tuyển Tầm đã đạt được mục đích, quản thái độ nàng làm gì, hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Cốc Trầm Tuyết.
Tuyển Tầm (cười): "Ý Tiên Quân thế nào?"
Cốc Trầm Tuyết (hơi gật đầu): "Được."
Đây thật là giống y như Tụy Hứa, Tụy lão gia cũng bắt đầu nghi ngờ Tụy Hứa không phải con mình.
Người trong cuộc đều đồng ý rồi, Tụy lão gia và Tụy phu nhân cũng không nói thêm được gì, chỉ là đều có ý vị thâm trường nhìn Tụy Hứa.
Tụy Hứa cũng nhìn đáp lại hai người họ bằng một ánh mắt không rõ, sắc mặt không vui không buồn, như một người mặt liệt.
Thế là không lâu sau, chỗ nghỉ mát trong Hậu Hoa Viên lại nhiều hơn một người, ngoài Tuyển Tầm và Cốc Trầm Tuyết ra, chính là người bị Tuyển Tầm chỉ đích danh Tụy Hứa.
Tụy Hứa (lãnh đạm): "Các người muốn hỏi gì thì hỏi nhanh chút, tốt nhất là hỏi câu có ích, đừng có nói lời thừa thãi."
Giọng nói Tụy Hứa lạnh lùng, giống như không muốn dây dưa thêm với hai người họ, đối diện với hai tu sĩ đều biết phép thuật, biểu hiện của tiểu cô nương này không khỏi quá bình tĩnh.
Tuyển Tầm (cười): "Căn nhà này không sạch sẽ đúng không?"
Tụy Hứa (vẫn lãnh đạm): "Vậy thì sao? Các người đều là người tu chân, chẳng lẽ không nhìn ra cái này?"
Cốc Trầm Tuyết: "Không phải nơi này không sạch sẽ."
Lời này của Cốc Trầm Tuyết vừa thốt ra, Tụy Hứa nhạy cảm nhướng mày.
Tụy Hứa: "Ý gì?"
Tuyển Tầm (cười): "Hậu Hoa Viên này không chỉ có một hài cốt vô danh."
Tụy Hứa (ánh mắt lạnh lùng): "Ngươi muốn nói gì?"
Tuyển Tầm: "Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, tốt nhất là nói đúng sự thật, nếu không hậu quả ngươi tự gánh."
Tụy Hứa (thờ ơ): "Tự các người thần thần bí bí, có gì cứ hỏi thẳng, đừng vòng vo dọa dẫm."
Tuyển Tầm (cười mỉm): "Vậy được, đây là ngươi nói."
Tuyển Tầm (sắc mặt trầm xuống): "Năm đó Tụy lão gia rốt cuộc có mang đồ đến trấn thi hài vô danh này không?"
Tụy Hứa (lạnh nhạt): "Không có, không phải cha đã nói với các ngươi rồi sao, nghe không hiểu tiếng người à?"
Cốc Trầm Tuyết (nâng mắt): "Tiếng người có khi nghe không hiểu, nhưng tiếng quỷ, bọn ta vẫn có thể nghe hiểu."
Tụy Hứa: "..."
Tuyển Tầm (lạnh lùng cười): "Lời ta vừa nói cũng là tiếng người, kêu ngươi đừng nói dối, ngươi nghe không hiểu sao?"
Tuyển Tầm: "Có phải có món đồ khác đến trấn hay không, tiện tay dò là có thể biết, ngươi còn giấu diếm cái gì?"
Tụy Hứa (khôi phục bình tĩnh): "Muốn dò, các ngươi sớm đã dò ra rồi, sẽ đợi đến bây giờ hỏi ta sao?"
Tụy Hứa này quả thực không phải là quả thị mềm, không lừa được, hơn nữa quả thật đêm qua Tuyển Tầm và Cốc Trầm Tuyết dò không ra có gì khác thường.
Tuyển Tầm (sắc mặt nghiêm túc): "Đây là cho ngươi bậc thang đi xuống, đừng để đến lúc thực sự tra ra tốp năm tốp ba, ép ngươi vào ngõ cụt, ngươi mới chịu mở miệng, lúc đó không phải ai cũng cho ngươi sắc mặt tốt đẹp."
Tuyển Tầm từng bước áp sát, thế mà Tụy Hứa sao cũng không chịu nói, thực sự là khó đối phó, nếu không phải Tuyển Tầm mất đi năng lực Thần Ma, tu vi lại giảm đi mấy bậc, hắn sẽ không ở đây chơi trò giải đố với tiểu cô nương này.
Tuyển Tầm là một người kiên nhẫn có hạn, trước khi trọng sinh nếu như gặp phải người như Tụy Hứa, hắn sẽ trực tiếp cho nàng tan thành trăm mảnh, thậm chí đến tro bụi cũng không còn, có thể nhịn được đến giờ, hắn cảm thấy mình đã quá nhân từ rồi, chỉ còn thiếu rút dao ra nữa thôi.
Cốc Trầm Tuyết thấy cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách, bèn ngẫm nghĩ lại thật cẩn thận, phát hiện ra chỗ không đúng, kịp thời ngăn lại Tuyển Tầm chuẩn bị giết người.
Cốc Trầm Tuyết {đối thoại ý thức}: "Đừng manh động, sự tình có biến, có thể là chúng ta tính sót gì đó."
Tuyển Tầm {đối thoại ý thức}: "Ý của Tiên Quân là, có thể chúng ta dùng sai cách dò?"
Cốc Trầm Tuyết ra hiệu bằng mắt, Tuyển Tầm hiểu ngay, thế là vẻ mặt trong phút chốc hoà hoãn lại.
Tuyển Tầm (nhìn Tụy Hứa, cười): "Ừm, ngươi quay về đi, yên tâm, dò ra được sẽ nói cho ngươi."
Đây giống như dỗ trẻ sơ sinh trước khi ngủ, Tụy Hứa nhìn Tuyển Tầm bằng ánh mắt khác thường, cảm thấy nơi này không thể ở lâu, bèn không chút khách khí buông tay rời đi.
Tuyển Tầm (lạnh lùng cười): "Miệng cũng cứng lắm, chúng ta đánh giá thấp nàng rồi."
Tuyển Tầm: "Nhưng dáng vẻ nàng thế này cũng dễ đánh tan nhất, chỉ cần tìm ra vật trấn áp hài cốt vô danh kia là được rồi."
Tuyển Tầm (vừa cười vừa nhìn Cốc Trầm Tuyết): "Có thật là Tiên Quân đã nghĩ ra được chỗ không thích hợp rồi không?"
Cốc Trầm Tuyết (bình tĩnh): "Tụy Hứa có thể cắn chặt như vậy, chứng tỏ thủ pháp của vật trấn áp này không bình thường."
Tuyển Tầm (nhướng mày): "Ý của Tiên Quân là, thủ pháp này, có thể khiến người tu chân không tra ra được?"
Cốc Trầm Tuyết (gật đầu).
Cốc Trầm Tuyết: "Nhưng cũng không phải là không có cách phá giải."
Tuyển Tầm (nghĩ đến điều gì đó, đột ngột nhận ra): "Thứ Tiên Quân nói chính là... Ma tu?"
Cốc Trầm Tuyết (không mặn không nhạt): "Đủ thông minh."
Giờ thì Tuyển Tầm đã hiểu vì sao hắn cũng không tra ra được, vì hiện tại hắn không phải là ma tu.
Tuyển Tầm (nhíu mày): "Thế nhưng trong chúng ta không có ma tu, có khi nào là sử dụng thuật cấm tu chân không?
Cốc Trầm Tuyết (bình tĩnh): "Có cách khác"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.