Thất Sát vừa trải qua một trận chiến, linh lực và thể lực đã hao đi nhiều, hiện tại lại đánh thêm với một nhóm người nữa, cho dù tu vi có cao đến đâu cũng không tránh khỏi có chút chật vật. Thậm chí, y còn đang bị thương và trúng độc.
Độc này rất mạnh, nếu đã dám hạ độc lên người y thì chắc chắn phải hạ loại độc không có thuốc giải, bọn chúng là thực sự muốn y chết.
Vì độc dược không được áp chế kịp thời nên một thời gian qua đi, động tác của y có chút chậm chạp và chật vật, thậm chí vết thương đã chất trồng, càng làm cho trường bào đã đỏ càng thêm đỏ.
Lăng Hải Minh mãi mới đuổi được tói nơi, tự nhiên thấy hai nhóm đang đánh nhau, trong đó có ca ca mình.
Y bất mãn không biết nên gia nhập vào bên nào, ngay lúc đó Lăng Thịnh Nam quay sang nhìn thấy y thì truyền âm.
/ Giúp y /
Lăng Hải Minh : ???
Giúp ai cơ, huynh không cho ta giúp thì thôi lại còn muốn ta đi giúp người khác.
Như biết được suy nghĩ của đệ đệ, Lằn Thịnh Nam lại bồi thêm một câu khiến y không giúp không được.
/ Ca phu của đệ, đệ mà không giúp là ca ế cả đời /
À…
Lăng Hải Minh đánh mắt nhìn sang một người vận trường bào đỏ thắm, thân mình uyển chuyển lắc lư đang chật vật đấu với 5 người.
Cái bọn đáng ghét, ỷ đông hϊếp yếu, dám bắt nạt ca phu của ta, ta cho các ngươi biết tay.
Thất Sát cảm nhận được một đợt khí lạnh đằng sau, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cua-ta-la-mot-tieu-hai-tu/751912/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.