Khi nhóm Cơ Hàn lần theo khí tức của Lăng Xuyên đuổi đến bờ vực thì dừng lại.
Khí tức tới đây là biến mất, cứ như biến mất trong như không vậy.
- Cơ Hàn, ngươi qua đây xem này !
Tần Thiên gọi Cơ Hàn sang bên chỗ mình, bên này y phát hiện một cỗ thi thể. Cỗ thi thể của một lão già bẩn thỉu. Phía sau gã là một tấm bia đá có khắc chữ. Dường như mới được khắc cách đây không lâu. Nét chữ như rồng bay phượng múa nhưng không kém phần sắc sảo.
- Lăng đạo hữu đang dưỡng thương ở chỗ ta ! Các vị xin đừng sốt ruột !
Cơ Hàn tức giận, vậy mà lại để kẻ này hớt mất tay trên. Hắn còn không biết kẻ này là ai thì làm sao mà đi tìm y được đây.
Kẻ này nói y đang dưỡng thương, có phải là bị thương rất nặng hay không ?
Kẻ đó là bạn hay địch, hắn không thể biết được, cũng không dám tin tưởng.
- Người đâu ! Cho dù có phải lật tung cả đại lục này lên cũng phải tìm cho ra được y.
- Tuân lệnh thưa chủ nhân !
Một đám ma binh quỳ xuống nhận lệnh, sau đó đồng loạt biến mất tăm hơi.
Cơ Hàn mắt đỏ ngầu, đứng im trên bờ vực mặc gió thổi tà áo bay phấp phới.
Mặt hắn âm trầm, sắc lạnh như dao như có thể ngay lập tức đại khai sát giới.
Đúng rồi, hắn có thể làm việc này để giải tỏa sự tức giận.
Sau đó trước mắt của Tần Thiên và Lang Nhất Hàn, hắn sát khí bừng bừng mà biến mất tăm hơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cua-ta-la-mot-tieu-hai-tu/751901/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.