Lăng Hiên tỉnh dậy, nhưng trước mắt chỉ là một mảnh tối đen như mực.
Cậu chớp mắt cố gắng làm quen với bóng tối xem mình đang ở đâu. Nhưng vẫn là một mảnh tối đen.
Cậu lắc lắc đầu, cảm thấy có gì đó chùm lên đầu mình. Có lẽ cậu đang bị vải đen chụp vào đầu. Lăng Hiên đang ngồi trên một cái ghế gỗ, bị trói chân trói tay khó mà cử động được.
Lăng Hiên cố gắng lắng nghe mọi thứ xung quanh mình.
Ngoài trời có vẻ đang mưa to, tiếng mưa rơi xuống mái tôn kêu lộp bộp, tiếng gió bão thổi vù vù. Cậu cảm thấy lạnh vô cùng, nơi này rất lạnh lẽo, như một hầm băng vậy. Mặc dù trên người mặc áo khoác rất ấm, nhưng đối với một đứa trẻ mới 5 tuổi thì làm sao mà chịu được.
Từ lúc sinh ra được sống trong nhung lụa, chưa từng phải chịu cảnh như vậy bao giờ. Tâm lí trẻ nhỏ kém lắm, Lăng Hiên hiện tại chỉ muốn góc to lên gọi anh anh hai. Vì chỉ cần mỗi lần cậu khóc anh hai nhất định sẽ đến bên cạnh cậu lau nước mắt an ủi cậu.
Nhưng cậu không dám khóc, cậu cảm giác như anh hai đang ở ngay đây, nhưng trực giác mách bảo… cho dù cậu có gọi hay có gào khóc thế nào thì anh hai cũng sẽ không bao giờ trả lời cậu nữa.
Cảm giác đáng sợ này vừa lóe lên, Lăng Hiện lập tức dập tắt. Cậu bé lắc lắc đầu, không dám nghĩ nữa. Nhưng không gian này ngoài tiếng mưa rơi cùng tiếng gió còn có tiếng gì khác đâu. À… có cả tiếng sấm.
Trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cua-ta-la-mot-tieu-hai-tu/751890/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.