Mĩ nhân, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi ! Lăng Xuyên ngớ người... đây là ai...sao lại biết ta...quen biết gì sao ?
- Ngươi là ai ??
- Ai nha, mĩ nhân thật mau quên nha ! Trưa qua chúng ta vừa gặp mặt nhau còn gì ! Ngươi không biết đâu, vừa gặp ta đã nhất kiến chung tình với mĩ nhân rồi nha.
- Trưa hôm qua...
Lăng Xuyên hồi tưởng lại...vẫn không nhớ là đã từng gặp người này ở đâu, chổ nào.
Lâm Ninh thấy y suy nghĩ cứ tưởng chắc y đã nhớ ra rồi. Đang vui mừng thì câu nói tiếp theo của Lăng Xuyên đã dội cho cô một xô nước lạnh.
- Không nhớ ! __ Lạnh lùng trả lời một câu.
- Ngươi...ngươi dám không nhớ bổn quận chúa !
- À...quận chúa gì gì đó... __ Lăng Xuyên như nhớ ra.
- Ngươi... __ Lâm Ninh tức điên lên, mà mỗi lần cô tức giận là lại muốn đánh người. Nhưng người trước mắt cô không thể đánh được. Người ta là mĩ nhân, đánh sẽ cảm thấy cực kì thương tâm a.
Lăng Xuyên không phải là đãng trí. Mà là vì y thực sự không nhớ. Chỉ mới nhìn thấy thoáng qua như vậy thì y không thể nhớ được.
Y không hay nhớ mặt của người khác, vì cái mặt chả giải quyết được gì. Cái y cần nhớ là tên hoặc đặc tính của người đó.
Loading...
Cái y ấn tượng với Lâm Ninh chính là 2 từ '' quận chúa '' này. Không thể nhầm lẫn được. Một giống cái không nói lí lẽ.
- Này mĩ nhân, tên ngươi là gì thế ? Bổn quận chúa muốn biết tên của ngươi !
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cua-ta-la-mot-tieu-hai-tu/751840/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.