Sau khi bị lườm bị liếc với ánh mắt lạnh tanh không cảm xúc của 2 người nọ, Lý Xuân Mai hoảng hốt ôm mặt khóc chạy đi. Bản thân Lăng Xuyên thì đi đến 1 góc tường khuất bắt đầu nôn mửa kịch liệt, Cơ Hàn chỉ có thể vừa vỗ lưng vừa lo lắng cho cái dạ dày vừa được lấp đầy của y vì cô ả kia mà lại trống rỗng.
Nôn xong y nhấm nháp cái đắng chua trong miệng nốc 1 ly nước trè rồi xúc miệng, thấy không đủ lại đòi Cơ Hàn chén nữa, hắn thì ở bên cạnh y sai gì làm nấy, gương mặt vì lo lắng mà nhăn lại.
- Sư tôn người muốn ăn gì không ?
- Không có tâm trạng !
- Vậy.... __ Còn chưa nói được đã bị y cắt ngang.
- Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay đã mệt rồi ! Ta ngủ ! __ Nói rồi y phẩy phẩy tay ý bảo hắn về còn mình thì leo lên giường quay mặt vào tường kéo cái chăn đắp lên tận đầu ý bảo muốn ngủ.
- Vậy nếu người khó chịu cứ truyền âm cho đệ tử !
Lăng Xuyên '' ừm '' 1 tiếng rất nhẹ, nghe y trả lời lại thì cũng chỉ có luyến tiếc đóng cửa phòng y lại.
Lăng Xuyên nói ngủ nhưng y vẫn mở mắt o o nhìn màn, rồi trở mình quay ra phí cửa mà nhìn cánh cửa. Thật ra y cũng không muốn xen vào chuyện của hắn đâu nhưng nghĩ đến việc củ cải trắng trẻo mình nuôi từ bé sắp bị lợn hôi gặm mất thì tức vô cùng. Đột nhiên tình phụ tử dâng trào, y không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cua-ta-la-mot-tieu-hai-tu/751819/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.