Đã qua nửa tháng nên cuối cùng Lăng Xuyên cũng khỏi bệnh. Y cảm thấy mình vừa từ cõi âm trở về vậy. Suốt nửa tháng nằm trong cái phòng ngột ngạt lại còn bị uống thuốc đắng nữa chứ. Y ghét đắng lại còn ghét luôn cả thuốc nên lúc trước dù y bệnh thì cũng tự ngủ cho khỏi bệnh chứ không bao giờ dám vác mặt đến bệnh viện, cũng đừng nói là động chạm đến thuốc. Bây giờ y hối hận rồi, y thấy nhớ món thuốc Tây mà bà y hay bắt y uống lúc bệnh quá.
Mà nhớ cũng chẳng làm được gì. Y mặc dù từng học qua chuyên ngành y học nhưng chưa từng tham gia vào các buổi làm thuốc Tây như thế nào vì y có thích thuốc đâu. Đạt được bằng tốt nghiệp y học loại giỏi đã may lắm rồi. Lúc trước đừng nói thuốc Tây, cho dù thuốc Bắc y cũng chưa từng động vào 1 miếng, y càng ghét mùi thuốc Bắc hơn, hơn nữa hầu như thuốc nào cũng đắng như nhau.
Ấy thế mà bây giờ lại phải cả nửa tháng phải uống cái loại kinh khủng kia khiến y cảm thấy rùng mình sao y lại có thể sống qua hết nửa tháng đấy được nhỉ. Đang bâng quơ suy nghĩ thì ngoài cửa có tiếng truyền vào.
- Chịu khỏi rồi ! May mà lần này đệ bệnh '' có '' nửa tháng thôi đấy. Nếu còn bệnh thêm nửa tháng nữa thì không biết tiểu Hàn còn phát điên phát dồ cỡ nào đâu ?
- Là Cơ Hàn chăm sóc đệ sao ? Thế tỷ làm gì ?
- Đương nhiên là ngồi chơi xơi trà rồi ! Đệ bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cua-ta-la-mot-tieu-hai-tu/751802/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.