Chương trước
Chương sau
Sự tình phát triển đến mức này, rất nhiều chuyện đã rõ.“Sư tổ còn muốn thẩm vấn ta?” Lâm Tiêu nhìn về phía Hoa Thanh, vẻ mặt thanh lãnh giờ phút này tràn đầy nghiêm túc.
Ánh mắt Hoa Thanh đảo qua trên người hài tử bên cạnh hắn, chuyện này điều tra liền rõ, hơn phân nửa là sự thật. Ông cũng không biết, chấp pháp đường sao lại bỉ ổi đến mức này.
Hoa Thanh thần sắc đạm mạc nhìn lướt qua trưởng lão còn hướng ông cáo trạng, giờ phút này người này khắp người chật vật, hiển nhiên là bị Sở Thu đánh không nhẹ, nhưng luôn miệng nói Sở Thu làm sao lẻn vào nhà tù, làm sao phế đi những hắc y nhân này, lại cũng không có ai tin.
Địa lao của chấp pháp đường là nơi rất nhiều phong chủ trong tông môn đều không biết. Nếu không phải Lâm Tiêu là tác giả, cũng sẽ không biết chỗ đó, trưởng lão này không dám nói địa lao do bọn họ lén thiết lập, tự nhiên có nhiều chỗ mơ hồ không rõ.
Mà Sở Thu, tự mình trở về trước hết đi gặp lão tổ, báo cáo sự tình đỉnh Thanh Kính, sau đó, liền gọi Hiên Viên Triệt vào.
Ở giữa, người nhìn thấy Sở Thu lộ diện đếm không hết, không có gì chứng minh Sở Thu vắng mặt.
Mà vị trưởng lão này lại khác, mọi người chỉ nhìn thấy hắn bỗng nhiên vọt tới Tàng Kiếm Phong, khiêu khích phá tan cấm chế, sau đó giống như nổi điên trừng trị Hiên Viên Triệt, sau đó, liền cùng Sở Thu đánh nhau.
Hoa Thanh lạnh lùng ngắt lời vị trưởng lão này, nhìn về phía Hiên Viên Triệt, lạnh lùng hỏi: “Sư tôn ngươi nói, có đúng không?”
Hiên Viên Triệt mím môi, rõ ràng nhận thức được, hôm nay mình đã không còn cơ hội.
Hoa Thanh căn bản không tin Lâm Tiêu là xấu, mà Hiên Viên Triệt tuy rằng rốt cuộc từ việc Quân Mặc biến mất, suy đoán đến khả năng thi cổ kia ở trên người Quân Mặc, mà không phải trên người Lâm Tiêu, nhưng hiện giờ thời điểm này, lại không còn cơ hội nói ra.
Hắn đã mất tiên cơ, hắn triệt triệt để để bị sư đồ Lâm Tiêu tính kế một phen.
Hắn rất hiểu Sở Thu, sự tình trên cơ bản đã sáng tỏ, Sở Thu đem mình đuổi ra sư môn, liền đại biểu chuyện lúc trước đã xong, nếu mình không thức thời nói hưu nói vượn nữa, chỉ sợ cũng bị thanh lý môn hộ.
Hiên Viên Triệt rất nhanh đã nghĩ rõ ràng tình cảnh của mình, trầm giọng nói: “Sư tôn… nói không sai.”
Tống Thanh Vân phút chốc quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Triệt, đáy mắt có vẻ điên cuồng chợt lóe rồi biến mất.
Giờ phút này, Tống Thanh Vân đã bắt đầu tin chắc, hết thảy đều là độc kế của Lâm Tiêu hãm hại mình, Hiên Viên Triệt quả nhiên là người phe kia, đáng thương phụ tử hắn, lại thành đá dưới chân của hai tiện nhân này!
Hiện giờ Tống Thanh Vân bị phế đi đan điền, ba phế vật kia lại biến thành si ngốc, thậm chí còn thua cả chết không đối chứng. Mà trưởng lão trông coi ba người… A, từ một cái tát quất bay của Hoa Thanh là có thể nhìn ra được, bọn họ lúc này, không giỡn.
Cắn răng nhịn xuống không cam lòng, trong lòng Tống Thanh Vân quỷ kế không ngừng, chỉ hận không lập tức đem thân thế của Quân Mặc thông báo cho toàn bộ đại lục Long Uyên đều biết mới thôi.
Lâm Tiêu chỉ nhìn mặt Tống Thanh Vân, liền đoán được hắn đang suy nghĩ xấu xa gì. Tống Thanh Vân hôm nay thay đổi như vậy, chẳng lẽ vì mình đá hắn mấy đá? Đánh hắn mấy cái sao? Thật sự là rất đơn thuần.
Môi mỏng lạnh lùng mím lại, thấy Hoa Thanh đã quyết định tất cả mọi chuyện, thậm chí còn làm tích phân nguyên bản của Tống Thanh Vân thành số không, đổi thành tích phân âm mười vạn, vả lại trong vòng ba năm không thành, liền trực tiếp cút đi, không cho bước vào Huyền Chân tông nữa, Lâm Tiêu mới rốt cuộc bắt đầu nội dung chính của mình, cho Tống Thanh Vân kéo dài hơi tàn một kích tàn nhẫn nhất.
“Sư tổ.” Lâm Tiêu cất bước tiến lên.
“Ngươi có yêu cầu gì?” Hoa Thanh nhìn về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu thản nhiên liếc mọi người một cái, hơi nhấc cằm: “Xin sư tổ nhận đồ nhi Quân Mặc của ta, làm nghĩa tôn.”
Lời này của hắn vừa nói ra, tất cả mọi người nhất thời ồ lên.
Mạnh Thanh Vân bên này đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo siết tay. Chỉ cần nghĩ đến sư đệ bọn họ thật vất vả nuôi lớn, thế nhưng chịu ủy khuất còn không quên tiểu súc sinh kia, một đám liền nhíu mày không nói, đáy mắt hàn quang rét mướt.
Hoa Thanh mày hơi giương lên, đáy mắt lộ ra vài phần không thể đoán. Ông ngược lại nghe nói chuyện của Quân gia, tự nhiên cũng rõ mục đích của Lâm Tiêu —— nếu ông nhận Quân Mặc làm làm tôn tử, như vậy, có nghĩa ông sẽ che chở Quân Mặc, thậm chí chỉ cần chiêu cáo thiên hạ ông nhận nghĩa tôn này, mọi người sẽ minh bạch, chọc Quân Mặc, chính là trêu chọc Huyền Chân tông.
Bàn tính này, gõ cũng thật vang.
Cứ như vậy, mặc dù thân phận Quân Mặc bị khắp thiên hạ biết, cũng ít nhất có thể giảm bảy phần số người có chủ ý với Quân Mặc.
Hoa Thanh cười lạnh một tiếng: “Nếu bổn tọa cho ngươi đổi một yêu cầu khác?”
Lâm Tiêu một khắc chần chờ cũng không có, chỉ lãnh mặt gật đầu: “Cũng được.”
Hoa Thanh hơi ngẩn ra: “Ân?” Ông sao không nghĩ tới người này lại đổi nhanh như vậy, chẳng lẽ là, ái đồ tình thâm trước đó, căn bản chính là ảo giác?
Lâm Tiêu lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Những người chấp pháp đường này sỉ nhục ta, ta muốn cùng bọn họ đánh võ đài sinh tử, không chết không ngừng.”
Lâm Tiêu nói cực kỳ nghiêm túc, lạnh nhạt và cố chấp ở đáy mắt kia, làm lòng người từng đợt lạnh run, thật giống như, hắn không giết sạch những người này sẽ không cam tâm, nếu giết không được, dù hắn tự bạo cũng muốn kéo tất cả mọi người xuống nước.
Kẻ điên này!
Hoa Thanh rõ ràng từ đáy mắt Lâm Tiêu thấy được cố chấp, hừ lạnh một tiếng: “Chuyện tôn tử không nên nóng vội, bổn tọa nhất định thu nhận.”
Lâm Tiêu vươn tay: “Tín vật.”
Lông mày Hoa Thanh nhíu lại, hừ lạnh một tiếng từ bên hông lấy ra một khối lệnh bài huyền thiết, tiện tay ném vào lòng bàn tay trắng thuần kia. Đó là pháp bảo siêu phẩm của lão tổ tông Huyền Chân tông luyện chế, lại có ấn ký đặc biệt của lão tổ tông Huyền Chân tông, quả thực có thể so sánh với kim bài “Như trẫm đích thân tới”.
Lâm Tiêu hí mắt nhìn lướt qua huyền thiết bài trong tay, vừa lòng chớp chớp đôi mắt.
Hoa Thanh ghét bỏ liếc nhìn hắn, mâu quang lạnh lẽo nhìn tất cả mọi người, nhất là nhìn đám người đại trưởng lão thật lâu, mới quay đầu nhìn về phía Mạnh Thanh Vân: “Viết thiếp mời nói cho tông môn khác, về sau tiểu tử Quân Mặc này chính là nghĩa tôn của bổn tọa, nếu ai muốn có ý đồ với Quân gia, tới tìm bổn tọa trước.”
Đám người đại trưởng lão trong lòng trầm xuống, bọn họ minh bạch, trừ phi có chắc chắn vẹn toàn không để lại nhược điểm, nếu không, bọn họ không thể động Quân Mặc, nếu không, kết quả nhẹ nhất cũng bị phế bỏ tu vi đuổi ra tông môn.
Mạnh Thanh Vân gật đầu, trên mặt lộ ra vui mừng. Tuy rằng nói nhận chính là Quân Mặc, nhưng có một tầng quan hệ này, ngày sau, đại trưởng lão không dám tự tiện xông vào đỉnh Thanh Kính nữa.
Về phần thiếp mời lần này, hắn nhất định sẽ viết thật tốt, tuy rằng sư tổ không câu nệ tiểu tiết, không thích quà mừng, nhưng tiểu súc sinh kia tuổi còn nhỏ, đưa lễ vật cho hài tử, chính là không thể thiếu đâu. Nhất là các trưởng bối bên trong tông môn, cũng nên xuất một chút tâm huyết mới phải!
Một bên, Tống Thanh Vân nghe được lời này, nhất thời nộ cấp công tâm*, liền phun ra một búng máu, không còn tri giác.
*giận đến nát tim
Hiên Viên Triệt cũng không khá hơn chút nào, trong ngực buồn đau, đúng là máu đọng không tan. Hắn thế nào cũng không nghĩ ra, vương bát đản Quân Mặc này thế nhưng vì một câu của Hoa Thanh, liền toàn thân trở ra!
Rắn chuột một ổ!
Cấu kết với nhau làm việc xấu!
Ánh mắt Hiên Viên Triệt lạnh như băng nhìn thẳng Lâm Tiêu, trên mặt bình tĩnh một mảnh, nhưng đáy mắt cũng đã bị sát ý tràn đầy —— hắn sẽ làm cho những kẻ này trả giá thật lớn, nhất định!
Lâm Tiêu vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Hiên Viên Triệt và Lâm Thanh Thanh một cái, ánh mắt từ trên người Tống Thanh Vân đảo qua, nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp ngày sau của nam nữ chính ở Huyền Chân tông, đã cảm thấy tâm tình sảng khoái vô cùng.
Nhìn theo Hoa Thanh rời khỏi đỉnh Thanh Kính, Lâm Tiêu ngăn cản Mạnh Thanh Vân chuẩn bị chiêu đãi thật tốt đám người đại trưởng lão: “Ta phải đi.”
“Đi chỗ nào?” Mạnh Thanh Vân sửng sốt, mình còn chưa đánh hỗn trướng này một trận, đáp lại hành vi ngay cả mình cũng lừa, tiểu tử này đã muốn trốn chạy?
Lâm Tiêu trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Có một số việc phải xử lý, ba năm sau tông môn tranh tài, chúng ta sẽ trở về.”
Sắc mặt Mạnh Thanh Vân thay đổi, nghĩ người này trước đưa Quân Mặc đi, sau lại làm một cục diện lớn như vậy, trong lòng kỳ thật hiểu —— Lâm Tiêu không phải ngay cả mình cũng lừa, mà thật sự có thi cổ.
Mạnh Thanh Vân nhìn Lâm Tiêu một cái thật sâu, bỗng thản nhiên cười: “Cũng được, đi đi. Bất quá nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì, sau lưng ngươi đều có sư ca sư tỷ chúng ta.”
Mạnh Thanh Vân không nói tông môn, bởi vì tông môn ngoại trừ thế lực cường đại, còn đại biểu cho vô số ràng buộc và áp chế. Mà sư ca sư tỷ, cũng là bất luận xảy ra chuyện gì, huynh trưởng đều vĩnh viễn nguyện ý che chở cho hắn, dù là, hắn đi sai đường.
“Được.” Lâm Tiêu gật đầu, đáy mắt mang theo lo lắng.
Tiêu Nhu mím môi, nhẹ nhàng vỗ cánh tay của Lâm Tiêu: “Cho dù là… cũng đừng quá nuông chiều tiểu súc sinh kia, giảm bớt…”
Nói nói đến chỗ này, lại không biết nên nói cái gì, gặm cũng gặm rồi, còn có thể làm thế nào? Bởi vậy chỉ ra vẻ hung ác nói: “Nếu ngày nào không thích, đổi người là được. Chúng ta thay ngươi tìm.”
Sở Thu lạnh lùng nói: “Đúng là như thế.” Nếu không bỏ được, cũng không thể cho tiểu súc sinh kia chiếm chỗ tốt.
Tiêu Tử Diệp mù mịt gật đầu, tuy rằng không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng vẫn cảm giác phi thường có đạo lý. (Anh Diệp anh mới ở trển xuống à =_=)
Lâm Tiêu so với bọn hắn còn không biết bọn hắn nói cái gì, bất quá đối với đồ đệ ngốc vẫn rất tin tưởng, nghiêm túc gật đầu, khuôn mặt tuấn tú không biểu cảm, nghiêm túc nói: “Không có ngày như vậy.”
Hắn cũng sẽ không hại thân nhi tử, nhi tử tự nhiên sẽ vẫn luôn trung khuyển.
Bốn người vẻ mặt lo lắng nghe Lâm Tiêu nói, thuận tiện nhét vô số hàng tích trữ cho hắn, sau đó nhìn hắn nhẹ nhõm rời đi, đều có một loại cảm giác “Người này hôm nay đi, sẽ không trở lại.”
“Không biết vì cái gì, ta bỗng rất muốn cản hắn.” Tiêu Nhu chớp mắt, hung hăng cắn khăn lụa nhỏ.
Sở Thu muốn nói lại thôi há miệng thở dốc, không hé răng —— bị ăn sẽ thành thói quen… sao.
Tiêu Tử Diệp mờ mịt trầm tư —— bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì?
Khóe miệng Mạnh Thanh Vân hơi nâng lên, đang muốn nói gì, lại cảm giác góc áo của mình bị kéo, cúi đầu nhìn, chỉ thấy hài tử vừa rồi giống như tiểu cẩu ngửa đầu nhìn hắn, hốc mắt đỏ lên hơi trợn to, một đôi mắt lạnh lẽo mang theo vài phần trong trẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh, dáng vẻ như thiếu đánh.
“Sư tôn kêu ta đi theo ngươi.” Tiểu hài tử lạnh lùng nói, tay nhỏ gắt gao kéo góc áo Mạnh Thanh Vân, nói ra căng thẳng của nó.
Mạnh Thanh Vân cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lông mày cũng run theo: “Ta không mù.” Cho nên vừa rồi Lâm Tiêu chỉ vào chính là Sở Thu, hắn thấy rõ ràng.
Thân mình tiểu hài nhi hơi run rẩy, khẩn trương chớp chớp đôi mắt, mím môi không hé răng.
Mạnh Thanh Vân cúi đầu đem tay nó kéo khỏi góc áo, sau đó đưa tay tìm góc áo Sở Thu đưa cho nó: “Sư tôn ngươi rõ ràng nói, kêu ngươi đi theo Sở sư thúc.”
Ánh mắt tiểu hài nhi lại trừng lớn vài phần, có chút khẩn trương, lại có chút suy sụp —— người đó, chưởng môn sư tôn không mù làm sao bây giờ?
Sở Thu cúi đầu nhìn tiểu hài nhi, tiểu hài nhi cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, hai mặt búp bê cùng co quắp, cứng đờ, nhìn kỹ lại rất xứng đôi.
Tiểu hài nhi nhớ tới sư tôn giống như tiên nhân kia, nghĩ đến lời nói lạnh lùng trong vắt của sư tôn —— ngươi là người của ai ta không quản, muốn báo thù, liền đi theo người mặt nghiêm kia, hắn là mạnh nhất.
Ngô.
Mặt búp bê của tiểu hài nhi nghiêm lại, liền đi theo người này đi, nếu người đó dám phạt mình, mình liền đi nói cho sư tôn. Không sai, chính là như vậy. Ngô, kỳ thật mặt nghiêm này cũng rất tốt. Sư tôn nói hắn cũng đơn thuần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.