“Ta không muốn!” Mạc Khắc thẳng thừng phản đối. Hắn thà đi nhận tên Nghiêu Chấn Bắc dâm phụ kia làm sư tôn còn hơn. Ít ra y không phải là kẻ đã cướp đi tính mạng của hắn ở kiếp trước.
“Không muốn? Biết ta là ai không?”
Mạc Khắc cười mỉa mai trong lòng, ngoài mặt vẫn phải giả như vô tội nói: “Không biết!”
“Ta chính là Côn Lôn Lão Tổ đấy.”
“Liên quan gì ta?”
”Đứa nhóc như ngươi thật khờ khạo mà. Khi trời đất vừa mới tạo dựng, ta cùng với Hi Hà, Đồng Vi chính là ba kẻ loài người đầu tiên tu thành thần. Sau này Hi Hà diệt trừ hải yêu gây loạn ở Đông Hải bất thành, chấp nhận hy sinh thân mình đồng quy vu tận với hải yêu. Đồng Vi chán nản thế tục ẩn cư tại Bồng Lai. Ta cùng với vài vị bằng hữu lập ra Côn Lôn Phái, vốn nghĩ giao hết mọi sự trong phái cho bọn họ mà học theo Đồng Vi tìm vui nơi thôn dã, ai ngờ bọn họ lại rất mau chết đi, để lại một mình ta phải trông coi cả đám hậu bối. Thật chán chết ta mà!”
Bạch Ân Phàm nói một hồi bỗng chuyển từ khoe khoang sang kể lể cho số phận đáng thương của y. Mạc Khắc lại không cảm xúc nói: “Thế thì…liên quan gì ta? Ta không muốn nhận ngươi làm sư tôn. Ta phải xuống núi.”
Mạc Khắc nói xong định quay đi nhưng cả thân người lập tức đông cứng lại như đá, không thể nhúc nhích được. Hắn nhìn Bạch Ân Phàm, thấy khóe môi Bạch Ân Phàm hơi cong lên liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cao-cao-tai-thuong/2614554/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.