Mạc Khắc nằm siết chăn thống khổ trên giường. Hơn một canh rồi, cơn đau bộc phát của hắn mới chịu dừng lại, nhưng mà mồ hôi lại tuôn ướt cả áo ngoài. Đùng như lời Hi Hà từng nói, một khi đã ngưng thuốc của Bạch Ân Phàm, hắn chỉ có cách uống máu người, hút linh hồn không phải là giải pháp lâu dài. Huống chi, Bạch Ân Phàm và Bạch Thước Giao đều đang ở cạnh, hắn muốn xuống núi hút linh hồn cũng rất khó khăn.
Mạc Khắc nhớ lại cách luyện ma công của Giang Vị. Giang Vị có thể thì sao hắn lại không thể? Hắn túm góc chăn, hướng ra ngoài thều thào gọi: “Tiểu Li!”
Tiểu Li luôn nằm trên góc bàn dõi theo hắn, nghe vậy liền lao đến: “Chủ nhân, ta ở đây.”
“Ngươi biết có bảo vật nào hút được máu người không? Nếu ta uống được dòng máu đã qua tịnh hóa ấy như Giang Vị thì hiển nhiên sẽ không còn ma khí nữa.”
Tiểu Li nhảy qua nhảy lại suy nghĩ, chợt reo ồ lên: “Ta đúng là ngốc quá. Chủ nhân, nguyên đan của ta có thể hút được máu người. Ta đem máu của bọn họ về cho người là được.”
“Vậy ngươi đi mau.”
Tiểu Li vừa bước được một bước, Mạc Khắc đã gọi lại: “Khoan đã! Chịu khó tìm những kẻ chết mới chôn mang máu về cho ta. Khi không cần thiết, tránh tổn hại mạng người.”
Tiểu Li đi rồi, Mạc Khắc cắn chặt bờ môi tím tái. Không phải vì hắn tu tiên, cũng không phải vì hắn ngẫu nhiên động lòng trắc ẩn. Hắn chỉ không muốn làm cho Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cao-cao-tai-thuong/2614529/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.