Hai người chui khỏi lều, Arek mang theo Tôn Chí Tân đi tới bờ sông liền dừng lại, Tôn Chí Tân cảm thấy lẫn lộn nhìn hắn, bắt tay vào làm thế hỏi:“Ngươi dẫn ta đến xem cái gì ?” Arek mở to hai mắt khẩn trương dõi mắt nhìn về nơi xa, lại nghiêng tai làm ra một bộ lắng nghe, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nói:“Xem, nghe, cảm giác hết thảy bên người, sau đó nói cho ta biết ngươi cảm giác được cái gì ?” Làm cái lông gì đây ? mang mình đi ra lĩnh ngộ thiên địa huyền bí, đem mình bồi dưỡng thành đại thần côn tiếp theo? Tôn Chí Tân khẽ nhíu mày, lão nhân này rất nhiều lúc đều cằn nhằn , nhưng hắn không phải bệnh thần kinh tinh thần không bình thường, hắn có loại biểu hiện này biểu đạt có chuyện khác với bình thường đang phát sinh. Tôn Chí Tân lấy lại bình tĩnh, bắt đầu nghiêm túc nhìn, nghiêm thần nghe. Phía trước thiên không một mảnh vạn dặm không mây, toàn bộ trời xanh không mây hiện ra màu màu xanh thăm thẳm, đúng là thời tiết tốt gần đây khó có được. Mảnh trời kia thoạt nhìn sâu thẳm mà xa xôi, nhìn nó khiến người ta cảm giác tâm linh đều trống không , có vẻ yên tĩnh mà bình hòa. Không khí rất khô ráo, lại rất tươi mát, tựa hồ không có nguyên nhân gì có thể dẫn đến Arek sắc mặt thần kỳ nghiêm trọng. Lại nhìn rừng cây phía trước, chúng nó trước nay chưa từng an tĩnh, ngọn cây thẳng tắp hướng lên trời, từng cây đều có vẻ phong trần mà tuấn dật. Sông nhỏ cũng lẳng lặng chảy, gần đây bắt nhiều cá tựa hồ cũng không tạo cảm giác số lượng bầy cá giảm bớt, chúng nó vẫn ở trong nước sông trong suốt có thể thấy được rõ ràng, vui vẻ bơi bơi , thường thường còn có cá nhảy ra khỏi mặt nước, dưới ánh mặt trời khoe cái bụng tuyết trắng của mình. Tôn Chí Tân nhịn không được hơi cười yếu ớt, hắn thích cảnh sắc như vậy, xinh đẹp, yên tĩnh, hết thảy đều tự nhiên mà tốt đẹp. Mới cười vài cái, tươi cười liền ở trên mặt cứng lại. Không đúng! Đám cá kia có vẻ quá sinh động , không giống như khoái hoạt ở nhảy lên, ngược lại giống như hoảng sợ muốn thoát đi cái gì. sau khi cảm thấy được điều này, Tôn Chí Tân liền cảm giác được càng nhiều dị tượng. Thiên không không một gợn mây, điều này không bình thường. Nhớ rõ Naaru và Tiger đều từng nói qua, đến mùa này trong năm sẽ thường xuyên có mưa phùn, nói cách khác giờ hẳn là mùa mưa dầm. tình huống thực tế là không chỉ có thời gian thật dài không có mưa , lại càng không nên xuất hiện loại thời tiết tốt vạn dặm không mây này. Lại nghiêng tai lắng nghe, trong tai không nghe được tiếng ve chuẩn bị ngủ đông, này cũng không bình thường. Trước mắt đã là cơ hội cuối cùng của chúng, dưới tình huống bình thường chúng hẳn là tận hết sức lực lớn tiếng xôn xao mới đúng, mà giờ, quá an tĩnh ! Ngọn cây thẳng tắp , đơn giản chỉ vì không có gió, một chút cũng không có, một tia không khí chuyển động đều không cảm giác được. Qúa an tĩnh , cái này cũng không bình thường ! Mảnh trời kia, tuy rằng nhìn qua thực bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ đã có điềm báo nguy hiểm đang tiến đến. Tựa như trước khi bão táp tiến đến, luôn quá mức bình tĩnh, lấy loại bình tĩnh này dự đoán kế tiếp chính là gió lốc ! “Không quá đúng, có phải hay không ?” Arek nhẹ giọng nói:“Ta đã quan sát vài ngày , chỉ sợ là ta nghĩ nhiều. Bất luận ta quan sát biến hóa quanh mình như thế nào, càng xem càng cảm thấy không đúng. Tôn Chí Tân, lai lịch của ngươi phi phàm, biết nhiều hơn ta, ngươi thấy thế nào ?” Tôn Chí Tân không đáp lại, vẫn cẩn thận quan sát hết thảy chung quanh. Loại cảm giác không bình thường này hắn chưa gặp qua, nhưng hắn ẩn ẩn cảm thấy mình ở đâu đó biết đến, trong trí nhớ sau khi phát sinh loại hiện tượng này khí hậu sẽ trở nên rất không ổn ! Rốt cuộc là cái gì ? Tôn Chí Tân nhất thời không nghĩ ra, mơ hồ chỉ nhớ rõ đây là một loại hiện tượng khí hậu cực kỳ hiếm thấy, cũng không dễ phát sinh, bởi vậy thứ tương quan hắn tuy rằng thấy qua, nhưng lại cách cuộc sống của mình quá xa xôi, bởi vậy cũng không chú ý nhiều. Giờ hắn đang cố gắng quan sát, liều mạng nhớ lại, muốn đem những thứ đã thấy, đã nghe, đã cảm giác hết thảy giống mảnh nhỏ hỗn độn hợp lại thành hình, thức tỉnh ký ức của mình. Arek thấy Tôn Chí Tân trầm tư, hiểu được dấu hiệu không bình thường đã khiến hắn chú ý. Như thế rất tốt, người này sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm trọng, thuyết minh hết thảy cũng không phải mình nghĩ nhiều, mà là tình thế phát triển thật sự không giống với bình thường, nó cũng khiến tất đạt lạp sát a tô cảnh giác. Lấy thanh âm không quấy rầy Tôn Chí Tân tự hỏi nhẹ giọng nói:“Ngươi chú ý xem, nước trong sông cũng nhiều hơn.” Kia không phải nước nhiều hơn trước, nói chính xác là mực nước dâng lên. Tôn Chí Tân nghe vào trong tai, nhịn không được trong lòng hơi động. Không gió, không mây, hết thảy đều an tĩnh không bình thường, kết hợp trước mắt đã đầu đông, chứng minh một chuyện: Trước mắt đang có một đợt bão phụ cận đang hình thành, dòng khí lạnh cực mạnh gặp dòng khí ấm tương đương, hai loại dòng khí tranh phong sẽ xuất hiện loại tình huống này. Ban đầu, không khí nhiệt độ hai bên triệt tiêu lẫn nhau, thiên không sẽ bình tĩnh như thế. Mà trước mắt là mùa đông, hàn lưu tất nhiên sẽ chiếm thượng phong, nói cách khác sau khoảng thời gian an tĩnh ngắn ngủi, hàn lưu cường đại sẽ đánh úp lại, đồng thời mang đến thời tiết lạnh đến khó có thể chịu được. Trời đông giá rét, cũng liền chân chính tiến đến ! Không đúng, không chỉ có thế. Những người biết đến mùa đông trong tộc giống như Arek, Qigeli, Naaru nhắc đến mùa đông liền biến sắc, bọn họ đều lấy rét lạnh hình dung mùa đông nơi này, cho nên tình huống chân thật không chỉ là để hàn lưu đánh úp hạ mạnh nhiệt độ, có cái gì lợi hại hơn giấu sau lưng nó cùng nhau tiến đến. Sẽ là cái gì ? Lại ngẩng đầu cẩn thận nhìn thiên không, loáng thoáng cảm thấy loại bình tĩnh này tựa như bị vây trong tâm bão. Tựa như tâm lốc xoáy, khác với dòng khí xiết bên ngoài, chính giữa ngược lại rất bình tĩnh . dòng khí nóng lạnh hình thành mắt bão ? mực nước sông nhỏ dâng lên ? hàn lưu cực mạnh hạ thấp nhiệt độ ? không đúng, không đúng, còn thiếu cái gì đó quan trọng hơn . Bên tai nghe được Arek nhẹ giọng nói:“Trước có một lần thấy thời tiết an tĩnh như vậy trước mùa đông lạnh nhất trước tới nay, cả mùa đông tổn thất một nửa dân cư bộ tộc. Cầu nguyện tổ tiên phù hộ, năm nay sẽ so với một năm kia tốt hơn.” Cố nở nụ cười một chút, lại nói:“Có lẽ sẽ rất tốt, tổ tiên đã hiển linh, bọn họ đưa ngươi đến nơi này. Xem !” Lão đầu nhi chỉ mũ trên đầu, cố cười nói:“Mỗi người đều có mũ đội !” Lời Arek đánh động cảnh giác của Tôn Chí Tân, sắc mặt đại biến thủ thế bay loạn, hỏi:“Ngươi nói mùa đông lạnh nhất kia là chuyện gì xảy ra ? mùa hè năm nay lúc ta chưa đến có phải gặp lũ lụt hay không? vài mùa đông gần đây có phải mỗi năm càng rét lạnh hay không? mùa hè không có lũ lụt có phải hạn hán không?” Arek giật mình, vội hỏi:“Ngươi chậm một chút, chậm một chút, quá nhanh ta xem không rõ. Đúng, là mỗi năm càng rét lạnh, lúc thật sự lạnh có thể đông chết người. Hồng thủy ? có. lúc không có lũ lụt cũng sẽ có hạn hán ! lũ lụt không quá lớn, bất quá nếu hạn hán, thì không hay, ngay cả dã thú sâu trong rừng chết khát cũng không ít.” Lão đầu nhi kinh ngạc nhìn Tôn Chí Tân, nói:“Ngươi biết như thế nào? giống như ngươi tận mắt thấy. lúc kia ngươi không phải còn chưa tới sao ?” Tôn Chí Tân sắc mặt đại biến, trở nên u ám như đất không còn chút máu. Hắn rốt cục biết thứ mình vẫn cảm thấy bất an, sợ hãi là cái gì . Dựa theo Arek miêu tả, liên tục vài năm không hạn thì lụt, mà mùa đông mỗi năm một lạnh, lại hơn nữa trước mắt là mùa khô lại xuất hiện tình huống mực nước sông dâng lên khác thường, cùng với thiên không bình tĩnh khác thường, nhiệt độ không khí trầm mặc không động tĩnh, còn có động vật biểu hiện khác thường — toàn bộ dấu hiệu hợp lại đều nói cho Tôn Chí Tân một chuyện: Thời kì tiểu băng hà đã đến ! Kỷ băng hà có phân dài ngắn. Dài là thời kì đại băng hà, hai kỳ đại băng hà có thể cách nhau vài thế kỷ, các nhà khoa học thống kê tư liệu, đại băng hà xuất hiện có chu kỳ 1.5 triệu nămn. thời gian đại băng hà rất dài, sẽ làm các chủng động, thực vật trên tinh cầu tuyệt chủng. Kỷ băng hà ngắn chỉ tiểu băng hà. khoảng cách thời gian là mấy trăm năm, thời gian liên tục có thể ngắn vài năm, cũng có thể dài vài thập niên, giống Minh triều trong lịch sử, đã trải qua tiểu băng hà. Vào những năm 1580-1644, nhiệt độ không khí đạt đến mức thấp nhất trong ngàn năm, trực tiếp hoặc gián tiếp làm cho Minh triều suy bại. Nói đến Minh triều có chút xa, nhưng tiểu băng hà nhiệt độ thấp trực tiếp làm cho số lượng động, thực vật giảm xuống, đối với sinh tồn của hết thảy sinh vật đều là đại đại bất lợi, đối với loài người cũng vậy. Mà trời đông giá rét, đặc biệt lúc nhiệt độ không khí thấp nhất, uy lực của nó đủ trí mạng ! vào tình huống trước mắt, hàn lưu cực đại của thời kì tiểu băng hà mang đến nhiệt độ xụt giảm, mức độ hạ nhiệt độ cực thấp, quá trình hạ nhiệt độ nhanh chóng, người tiền sử thân thể không gì che đậy không hề phòng bị ! cho dù là trước mắt đã có áo da, nhưng mức độ mở rộng ngay cả một trăm cái còn chưa đạt tới, toàn bộ bộ tộc, chỉ có Tiger và Auge có , ngay cả của Naaru cũng còn chưa làm xong, những người khác càng không có. Nếu tiểu băng hà nhanh chóng mãnh liệt hạ nhiệt độ, khả năng bị đông chết sẽ rất lớn ! Tôn Chí Tân ở trên kênh phổ cập khoa học thấy qua miêu tả về thời kì tiểu băng hà, trung tâm lốc xoáy nhiệt độ có thể thấp đến âm một trăm mười bốn độ, nhiệt độ thấp như vậy cho dù là có Tiger cùng Auge có quần áo da hộ thân cũng không dễ qua! Còn có tuyết rơi lập tức sau đó, thời tiết đột biến thậm chí có thể dẫn đến mưa đá, đối với bộ tộc mà nói, hoàn toàn chính là tai ương ngập đầu! Đây không phải biến hóa lấy sức mạnh loài người có thể kháng cự, hiện đại dựa vào khoa học kỹ thuật phát triển có lẽ có thể, nhưng ở đây, không làm được ! Đường ra duy nhất là trốn! lợi dụng đoạn thời gian ngắn bình tĩnh này, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn tới sơn động chuẩn bị dùng để qua mùa đông kia! Thấy Tôn Chí Tân sắc mặt như đất, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống ròng ròng, Arek liền biết chuyện mình vài ngày này luôn luôn lo lắng rốt cục biến thành sự thật. Hắn đoán được mở đầu, Tôn Chí Tân lại đoán được kết cục đáng sợ nếu mọi người không thể đúng lúc trốn thoát lần tai hoạ này. “Làm sao bây giờ ?” Lão nhân nhìn về phía Tôn Chí Tân, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Hắn kỳ thật biết nên làm gì bây giờ, nói trắng ra là cũng là một chữ trốn, nhưng hắn càng muốn nghe một chút ý kiến của tất đạt a sát lạp tô, lấy kiến thức của hắn, trí tuệ của mình, hy vọng kết hợp cùng nhau có thể quy ra một phương án sống . Tôn Chí Tân phất tay quyết đoán:“Trốn ! càng nhanh càng tốt ! chậm một bước sẽ có người chết !” Lão đầu nhi hấp khí, phán đoán của Tôn Chí Tân cùng hắn giống nhau như đúc, Trước đây hắn chẳng qua là đang do dự thôi. Hai người bốn mắt gặp nhau, đang sốt ruột thì Caban nghiêng ngả lảo đảo từ xa xa chạy tới, trong miệng hoảng sợ kêu to:“Trí giả, Tôn Chí Tân ! mau nhìn Alfa một chút, hắn đau đầu lăn lộn đầy đất!” Alfa đau đầu ? Tôn Chí Tân cười khổ một chút, khác với bệnh cấp tính Caban nghĩ, hắn vừa nghe liền hiểu được nguyên nhân Alfa đau đầu: rađa hình người kia hiển nhiên cũng đã nhận ra được trận nguy hiểm lớn này, cho nên hắn mới đau lợi hại như vậy. Thậm chí không cần chủ động cảm ứng, nguy cơ cường đại liền chủ động dây dưa hắn. ba người xác định, nguy cơ đã hình thành, giờ cần làm , chính là nắm chặt thời gian hàn lưu đoạt mạng đang đến — trốn !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]