Tôn Chí Tân kinh hãi, giữ lấy bàn tay đang sờ mó của hắn, hạ giọng nói:“Ngươi làm gì ? !”
Naaru dừng động tác lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân hoảng sợ, chỉ thấy hừng hực dục hỏa, tràn ngập bản năng xâm chiếm nguyên thủy của giống đực
“Tiểu tân, ta nhớ ngươi. Ngươi vừa đi năm ngày, ta nhớ thanh âm của ngươi, nhớ nụ cười của ngươi, nhớ hương vị của ngươi, nhớ cảm giác ngươi ở bên ta. Vừa nhìn thấy ngươi, trong lòng liền điên rồi !” Naaru đè nặng thanh âm, nhớ thương cùng nùng tình đập thẳng vào mặt, oanh động Tôn Chí Tân.
Trong lòng giật một cái, theo bản năng bỏ bàn tay Naaru ra, Naaru được một tấc lại muốn tiến một thước liền sờ soạng đi vào, dùng bàn tay thô ráp to chưởng khinh mật vuốt ve giữa hai chân Tôn Chí Tân, lại một phen trực tiếp cầm lấy Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân thở hổn hển một chút, Naaru mang đến cảm giác thực thân mật, thực thoải mái, nhưng lại khiến người ta bất an. Lại một lần nữa cầm lấy tay Naaru, Tôn Chí Tân toàn thân căng thẳng, bài xích nói:“Ngươi đừng như vậy, ta không thích !”
“Tiểu tân !” Naaru vội vàng đè lên, đem bụng hai người kề sát cùng một chỗ, cái thứ to lớn cứng rắng nóng rẫy để ở trên bụng Tôn Chí Tân, lại nói:“Ngươi sờ sờ nơi này của ta, cứng rắn phát đau. Tiểu tân, cho ta ôm ngươi.”
Tôn Chí Tân bị thứ đồ kia chọc sợ nổi da gà, trong lúc thất thần lại cảm thấy tay Naaru lần mò đụng đến mặt sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tien-nam-the-ham-ngu-phien-than-ky/1339315/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.