Thêm một lúc lại sắp đến giờ cơm tối, một đám nữ nhân liền ai về nhà đó. Tôn Chí Tân một mình một người chậm rãi đem tấm lưới lớn kia cuộn lại, mang về lều của mình. Buổi chiều các nữ nhân cao hứng phấn chấn thí nghiệm lưới cá hơn mười lần, ước chừng bắt được khoảng mười hai mười ba cân cá. Tôn Chí Tân một con cũng không lấy, mười hai, mười ba cân cũng không đủ để hai mươi mấy người chia nhau, đơn giản bảo Shiren giữ hết, muối xong phơi nắng, gộp luôn vào thức ăn dự trữ cho mùa đông. Tôn Chí Tân đem lưới cá để ở sau sau chui vào trong rừng cây đi hái chút rau dại, lại ở trên cây khô phát hiện chút mộc nhĩ, liền đem hái hết trở về, buổi tối làm mộc nhĩ xào thịt, làm thêm một món rau nhẹ như hôm qua. thủ pháp chế biến thức ăn này trước kia chưa xuất hiện, tất cả mọi người cảm thấy hứng thú, mà Buku thích ăn rau, đồng thời vì thân thể khỏe mạnh cũng phải bổ sung vitamin, cho nên Tôn Chí Tân đang ý đồ cải thiện thói quen sinh hoạt của nhà Naaru. Mấy ngày hôm trước vô ý thấy Auge có hiện tượng chảy máu chân răng, đây là rõ ràng biểu hiện thiếu vitamin, cho nên rau này đứa trẻ chết tiệt kia không muốn cũng phải ăn ! Lại tùy tay hái mấy đóa hoa cúc dại, trở lại trong lều nấu một bình trà hoa cúc, mới bắt đầu động thủ thái rau Mấy món nhẹ làm nhoắng cái là xong, mà thịt để ăn hiện tại đều là phân hôm nào ăn hôm đo, phần dư đều đem đi muối chuẩn bị qua mùa đông, vốn không có sẵn, phải đợi Naaru bọn họ săn thú trở về mới có. Bất quá một lát sau Buku từ trong rừng chạy ra, chia tay đám bạn, lập tức chạy tới chỗ của Tôn Chí Tân. “Zimmer ! xem ta săn được cái gì ?” Tôn Chí Tân liếc một cái liền vui vẻ, đó là một con chồn, còn không tiểu, năm người ăn tuy nói không đủ, nhưng thêm cơm cũng không tệ . Loài này chất thịt non mịn, muối một chút thì phong vị độc đáo, mà ăn tươi cũng một đạo mỹ vị. Tôn Chí Tân đêm nó đi muối, treo bên ngoài để gió hong khô. Con mồi trẻ con săn được như thế này, không thuộc phạm vi phân phối, muốn xử lý thế nào thì xử lý. Dạo này tiểu gia hỏa này rất có bản lĩnh, đi vào rừng một lúc hoặc ít hoặc nhiều có thể mang về một ít con mồi. Nghĩ nghĩ, lại đem mười con thanh mi Buku săn trước đó xuống, dùng nước rửa rồi cho vào nồi chưng. Thanh mi Buku thỉnh thoảng vẫn săn được, Tôn Chí Tân ngại chúng nó ít thịt không ăn, đem muối rồi để ra ngoài hong gió, hiện giờ tích được không ít, có thể ăn đã một trận còn thừa. trước đây Tôn Chí Tân làm không ít loại chuyện này, cầm cung đi đánh Ma Tước, mang về nhà cho mẹ làm lông rồi ướp muối và hương liệu, để ra ngoài trời cho gió thổi khô, làm thành một món ăn vặt có phong vị độc đáo. lúc Ăn có thể chưng hoặc xào, xào thì thơm, chưng thì mềm, mỗi loại một phong vị. Khi đó cha vẫn còn, hai cha con cùng nhau xé thịt Ma Tước muối ăn, cái loại thịt mặn thơm nhai sướng miệng này vô luận nhậu kèm với rượu hay ăn không cũng đều thập phần mỹ vị. Hiện tại nghĩ đến, hồi ức khi cùng cha xé thịt ăn chung ấm áp vô cùng, là một trong những khoảng thời gian vui vẻ vốn không nhiều lắm lúc ở cạnh cha trong trí nhớ của Tôn Chí Tân. lúc Naaru vào liền thấy Tôn Chí Tân nhìn nồi xuất thần, toàn bộ lều đều là mùi thịt muối, chỉ là người nọ không biết suy nghĩ cái gì, biểu tình có chút ngốc, lại có chút ngọt ngào, ánh mắt xuyên qua nồi không biết lang thang đến chốn nào. “Tiểu tân, đang nghĩ cái gì ?” Không có người ngoài, Naaru hay cách gọi thân thiết này để gọi hắn. Tôn Chí Tân đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng nói:“Không có gì. Ngươi đã trở lại.” Naaru ứng thanh, nói:“Không nghĩ tới Tiger cũng không tệ lắm, là một tay săn giỏi. Luyện tập hai ngày đã có dáng vẻ của một thợ săn không tệ . Hôm nay săn được trâu rừng không thiếu công lao của hắn!” Lần đầu tiên nghe thấy Naaru khen Tiger , Tôn Chí Tân có chút ngạc nhiên. Kia hai người không phải vẫn không ưa nhau sao ? lập tức lại thoải mái, Naaru tính cách hào phóng, không phải loại người hay mang thù, nghĩ đến hắn thấy Tiger vĩ đại, sẽ không bởi vì hai người khó chịu liền gạt bỏ ưu điểm của hắn. Nghĩ đến đây Tôn Chí Tân không khỏi nhìn Naaru thêm vài lần, nam nhân lòng dạ rộng lớn như thảo nguyên làm cho người ta không có cách nào không sinh hảo cảm. sau đó Tiger liền cùng Auge cùng nhau tiến vào lều của Tôn Chí Tân, trên vai Tiger khiêng một cái chân trâu rừng lớn, xem ra là công săn thú hôm nay. Auge tự rót cho mình một chén nước, uống một ngụm liền nhăn mặt, sau đó chẹp chẹp ba cái, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Rồi sau đó lại rót thêm hai chén, một ly đưa cho Naaru, một ly đưa cho Tiger . Tôn Chí Tân nhìn chỉ cười thầm trong lòng, Auge đứa trẻ không được tự nhiên này có không được tự nhiên mấy đi nữa cũng giống như những người khác, anh hùng trọng anh hùng, xem ra biểu hiện của Tiger hôm nay nhất định thập phần nổi trội xuất sắc, mới dùng hành động anh hùng của mình chinh phục được Auger. Nghĩ đến đây không khỏi lại có chút ghen tị, lúc nào mới có thể đến phiên mình đi săn thú, cũng được biểu hiện một chút đây? Tiger nâng chén uống một ngụm, cũng giống Auge nhăn mắt, xem ra một chốc không tiếp thụ được hương vị hoa cúc dại. “mùi vị gì vậy ?” Tiger hỏi. “Hoa cúc dại.” Tôn Chí Tân đáp, lại giải thích:“ cúc dại đem nấu nước uống, có thể thanh nhiệt giải độc, như các ngươi cả ngày đội nắng bôn ba, rất nên uống nó hạ nhiệt. Nghe ta , uống nhiều một chút, uống thêm mấy ngụm sẽ thích ứng mùi vị kia, sau đó sẽ phát hiện nó sau đắng có ngọt, tươi mát mà hợp lòng người, hương vị kỳ thật không tệ.” Naaru cùng Tiger nghe được cái hiểu cái không, nhưng biết Tôn Chí Tân vì bọn họ chuẩn bị nước hoa cúc này là vì tốt cho mình. Hai người trong lòng đều dâng lên cảm giác ấm áp được người quan tâm, uống hết trong chén lại rót thêm trà cúc từ trong bình chậm rãi uống. Không cần nói, trong nước có hương vị hoa cúc, mới uống sẽ không quen, nhưng uống thêm mấy ngụm sẽ cảm nhận được trong mùi vị thảo dược kia có một cỗ thanh lương ngọt lành, cảm thấy so với nước trắng ngon hơn. Đặc biệt Tôn Chí Tân hạ nhiệt của trà hoa cúc xuống vừa đúng độ, tức là không nóng đến khó có thể nuốt xuống, cũng không dùng nước sông làm lạnh, bởi vì săn thú là hoạt động kịch liệt, khiêng con mồi to nặng chạy về doanh địa cũng không phải chuyện thoải mái gì, cho nên uống đồ quá lạnh đối với thân thể không tốt lắm. Ngược lại nhiệt độ không nóng không lạnh này, uống không phỏng miệng, vào bụng rồi cỗ cảm giác mát kia liền chậm rãi từ trong r Nhâm nhi trà hoa cúc trong chén, trong một chốc hai người đều cảm thấy Tôn Chí Tân tri kỷ đến cực điểm, bên người nếu có người như vậy làm bạn là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời. Hai nam nhân liền không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua Tôn Chí Tân, lại nhìn về phía đối phương, trong mắt tia lửa điện đùng đùng bắn ra bốn phía Tôn Chí Tân không có thấy Một vòng ánh mắt đánh giá, lực chú ý tất cả dồn vào thanh mi trong nồi. Mà Auge lại thèm thuồng con dao Thụy Sĩ của hắn, Tôn Chí Tân không có cách nào chỉ đành đưa cho hắn, Auge hứng thú mở lưỡi dao, dùng biểu tình giống như cúng bái hoặc ở trong phòng thí nghiệm đi cắt chân trâu. Buku tự nhiên là dính lấy anh trai, chuyên chú nhìn hắn cắt chân trâu, bộ dáng khiến Tôn Chí Tân liên tưởng đến mấy đứa nhỏ ở hiện đại không có tiền mua máy chơi game, liền đứng ở bên cạnh máy chơi game hết sức chăm chú xem người khác chơi. Tương tự dữ dội cỡ nào……Đều si mê mà thần hồn điên đảo, cứ như cái người đang cắt thịt chính là mình vậy. Tôn Chí Tân nhìn một cái liền nhịn không được cười đến đau bụng. nghe tiếng cười ha ha, Naaru cùng Tiger đều quay mắt xem hắn, sủng nịch và dung túng trong mắt cư nhiên cũng giống hệt nhau. Cơm tối là mộc nhĩ xào thịt, một món rau mát lành giống như đêm qua, món chính là cái chân trâu mới được chia về. Tôn Chí Tân lần này dùng phương pháp nướng thịt Brazil, đặt chân trâu lên cái giá vừa dựng tạm xoay nướng. Vừa nướng vừa quét từng lớp tương thịt vụn lên, nướng chín một tầng trên mặt là lập tức dùng dao cắt xuống, tuần hoàn như thế Phương pháp nướng thịt này cái hay nhất là chỗ vừa chín liền bị cắt xuống ăn, không cần đợi chín hết mà bị khô, bảo lưu hoàn toàn nước thịt ngon ngọt, ăn vào miệng một chút cũng không có cảm giác dai nhai không được, quả nhiên là vừa nộn vừa ngon, kết hợp với đồ chấm mà Tôn Chí Tân phối chế, mọi người ăn hô to đã ghiền. thấy kia chân trâu kia ở trên lửa không ngừng quay, mỡ chảy xuống lửa bắn lên, lóe lên một ngọn lửa đỏ cam nho nhỏ, lại tản mát ra mùi thiêu nướng mang theo vị cháy sém, như rượu ngon làm say lòng người. Một tảng chân trâu bị nướng xém bên ngoài, nước mỡ bao quanh, trong màu vàng kim bắt mắt lộ ra sắc đỏ, ăn vào miệng tươi ngon trơn truột, làm cho người ta ngay cả đầu lưỡi cũng muốn nuốt luôn vào. Tới lúc này Tiger đã bội phục sát đất đối với tay nghề của Tôn Chí Tân, trong lòng lo âu về sau nếu không được ăn đồ người này làm, thức ăn khác hắn làm sao mới nuốt trôi đây? Cơm tối qua đi tất cả mọi người đều ăn quá no, lười biếng ở tại chỗ không chịu nhúc nhích. Tôn Chí Tân đi rửa nồi trở về, lại đem thanh mi chưng lấy ra cho mọi người nhâm nhi. Mọi người vốn đã ăn no, nhưng ngửi mùi thanh mi vẫn không nhịn được, mỗi người lấy mỗi con tự xé ăn. Thanh mi muối phơi gió chất thịt dai mà khô, ăn vào cả miệng thơm hương, càng ăn càng ra vị. Mà thịt nó ít, vĩnh viễn không thỏa mãn cảm giác no mồm, cho nên lưu lại cảm giác thèm thuồng, một khi đã ăn thì rất khó dừng lại. Auge cùng Buku hai anh em thân thân thiết thiết chia nhau thịt chim, bọn nó phát hiện một dụng cụ trong bộ dao Thụy Sĩ có thể dễ dàng tách thịt thanh mi. Hai anh em ở một chỗ chơi đến mặt mày hớn hở cảm thấy tách thịt còn vui hơn ăn. Tôn Chí Tân đột nhiên nhớ tới cái gì, đem tấm lưới đã cuốn lại kia lấy ra đưa cho Tiger :“ cho ngươi.” “cái gì vậy?” Tôn Chí Tân l ác liệt thừa nước đục thả câu, nói:“Ngươi nhìn trước đi đã” Tiger mở lưới cá ra, toàn lỗ nhỏ, vẫn không hiểu được là cái gì. Nhưng trong lòng cảm thấy nguyên liệu làm ra nó thật mới mẻ, chưa từng thấy qua, thử tách sợi đay trên lưới ra nhìn cho kỹ. Tôn Chí Tân đen mặt, giành lấy lưới cá sợi đay đang bị Tiger dỡ ra nghiên cứu, tức giận làm mẫu nói:“Giống như vậy, trước đem nó ra biển. Buộc với vất nặng để một đầu trầm xuống biển. Để hai người có sức lớn kéo nó di chuyển, sau đó……….cần chừng bảy, tám người phụ vào kéo lên bờ. Ngươi nghĩ đi, phàm là cá bị nó thu vào, đến khi khép lưới lại, có phải đều tụ lại trong lưới không? Khi đó có thể dễ dàng thu hoạch. Thứ này là công cụ chuyên dùng để bắt cá, gọi là lưới đánh cá, là ta cùng phụ nữ trong tộc dệt cả buổi chiều hôm nay mới xong.” Tiger nghe được vừa mừng vừa sợ, là một tộc trưởng bộ tộc gió biển sinh hoạt ven biển, nghe Tôn Chí Tân thuyết minh sao có thể không hiểu được tác dụng của còn lưới cá? trong khoảnh khắc ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đều mơ hồ một tầng vui mừng, có công cụ này, thu hoạch cá của thành viên bộ tộc nhất định tăng lên, thực là một thứ khó lường. “Thật sự cho ta ?” Tiger mừng rỡ cảm thấy có chút không chân thật. Tôn Chí Tân cười nói:“Đương nhiên là cho ngươi. bộ tộc thợ săn không ở ven biển, làm sao dùng được tấm lưới lớn như thế? loại lưới này là lưới kéo, thích hợp đánh bắt cá ở bãi biển bằng phẳng rộng lớn, mà bộ tộc thợ săn chỉ có sông nhỏ, thích hợp dùng lưới dính loại nhỏ.” Tiger vui vẻ rạo rực nhận lấy lưới cá, kìm lòng không được dùng ánh mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn Tôn Chí Tân:“Vì sao đột nhiên nghĩ đến đưa cái này cho ta ?” Tôn Chí Tân vui vẻ, cười nói:“Rốt cuộc là ta ngốc hay ngươi ngốc ? bộ tộc gió biển của ngươi dựa vào ra biển bắt cá mà sống, cần nhất công cụ phù hợp. Chẳng lẽ ngươi nghĩ không ra? công dục thiện……” Lập tức lại sửa lời, nói:“Dùng công cụ phù hợp, đương nhiên có thể đổi lấy thu hoạch lớn. Dùng thời gian ít nhất thu càng nhiều cá, nhờ đó thu được càng nhiều thức ăn, như vậy không chỉ có thể cải thiện toàn bộ sinh hoạt của bộ tộc, càng có thể tận dụng thời gian tiết kiệm để làm muối, hoặc là phát triển các phương diện khác. Đừng nói với ta ngươi không hiểu đạo lý này !” Biết ! đương nhiên biết ! chỉ là Tiger cho tới bây giờ vẫn không nghĩ Tôn Chí Tân sẽ làm ra một thứ như vậy tặng cho hắn. Sau đêm đó hắn đã nghĩ người này đối với hắn chán ghét cực điểm, tuyệt đối không chịu giúp mình cùng bộ tộc của mình. Nhưng hắn nghĩ nhầm rồi, người này so với hắn tưởng tượng lòng dạ rộng lớn hơn nhiều, thiện lương khẳng khái, không câu nệ tiểu tiết. “…… Hiện tại hai bộ tộc hợp tác đối phó với mùa đông tàn khốc, bộ tộc gió biển thu hoạch nhiều hơn đồng nghĩa bộ tộc thợ săn có nhiều cơ hội ra tay làm việc khác hơn, tỷ như……” Tôn Chí Tân tiếp tục nói, Tiger đã không chú ý nghe nữa , chỉ cảm thấy trên mặt người này như là tỏa ra một tầng ánh sáng nhợt nhạt, mi kia, mắt kia, mũi kia, môi kia, tổ hợp cùng nhau đẹp đẽ đến tận cùng ! Người này hắn thề phải có được! hiện tại đã không còn liên quan sự sinh tồn và phát triển của bộ tộc nữa, chỉ là hắn muốn người này. Chỉ có thế mà thôi. Từ khi bắt đầu gặp mặt, tâm động, tâm động, rồi lại tâm động, người nọ tựa như một điểm sáng khiến người ta không thể kiềm chế hướng về hắn. Trước kia trong đầu hắn còn không kiên định ý niệm này, bởi vì trong đó hỗn tạp không chỉ đơn thuần tâm tư muốn mượn lực của hắn làm cho hiệu quả và lợi ích của bộ tộc trở nên lớn mạnh, khi đó hắn chỉ là muốn năng lực của người này, mà không phải muốn người này. Chỉ bởi vì muốn đạt được năng lực của hắn không thể không cùng Naaru cướp đoạt quyền có được người này. Mà hôm nay hắn uống ly trà cúc đầy tâm ý kia tâm tư đột nhiên trở nên thanh minh. Hắn thích người này, không bỏ được người này, muốn cùng hắn cùng nhau sinh hoạt, muốn ngày ngày thấy tiếng cười sang sảng của hắn, muốn nghe hắn tùy tiện nói chuyện, muốn tùy thời đều có thể uống trà hoa cúc đầy tâm ý! Cái khác Tiger còn chưa nghĩ minh bạch, ngay cả một tầng tâm ý sâu xa của mình. Nhưng đối với người như hắn mà nói, hiểu được như vậy là đủ rồi. Chờ đến khi hắn có được người này, những tâm ý không hiểu rõ khác có thể chậm rãi suy nghĩ, cả quá trình nhất định sẽ vô cùng động lòng người mà vui sướng trong Khoảnh khắc, ánh mắt Tiger liền tràn ngập tính chiếm đoạt nguyên thủy của đàn ông, lại sợ bị người nhìn thấy, nhanh chóng cúi đầu, uống trà che dấu tâm tình của mình. So với Naaru, tâm tư của hắn thật sự là sâu hơn nhiều lắm, biết rõ trước mắt Tôn Chí Tân đối với hắn sợ là không có gì hay ho. Nhưng hắn một chút cũng không giận, tương lai còn thời gian, hắn muốn một chút một chậm rãi tiến vào trái tim Tôn Chí Tân! sắc mặt Naaru sớm đã đen, tràn đầy ghen tuông nhìn chằm chằm lưới cá trong tay Tiger, lại nhìn Tôn Chí Tân, ánh mắt cực kì bất mãn. Hắn cũng chưa từng cho mình bất luận thứ gì, lại tặng tên khốn khiếp kia một tấm lưới cá. Khó chịu, cực cực khó chịu !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]