Đều nói nghiêm túc nam nhân là dễ nhìn nhất, Tôn Chí Tân nhìn Naaru dùng thái độ trang nghiêm phân phối con mồi, trong lòng không thể không đồng ý với quan điểm này. nam nhân đem con mồi rất nhanh phân phối ra ngoài, ánh mắt chuyên chú mà vẻ mặt nghiêm túc, tuy rằng đầy tay đều dính máu, bộ dáng nghiêm túc kia phối hợp với sườn mặt như khắc của hắn, Tôn Chí Tân chưa bao giờ như lúc này cảm thấy trong lòng run lên, lại hơi có chút đỏ mặt.
Từng khối thịt được phân phối xuống, nội tạng thì bị vứt bỏ ném ra bờ sông chờ động vật ăn thịt đến dùng. hành động Này Tôn Chí Tân biết, giống những bộ tộc nguyên thủy ở thời không trước kia, là sự cảm ơn thiên nhiên vì đã giúp họ tìm được thức ăn, trả một phần không dùng đến lại cho tự nhiên, trong lòng cũng giữ lấy tâm tình cảm kích, cảm tạ nó đã ban thưởng thức ăn để con người sinh tồn.
hần đầu do những người này không biết ăn như thế nào, cũng bị vứt bỏ đến bãi sông ở xa, đợi chúng nó tự nhiên hư thối, chỉ còn lại đầu lâu đầy đủ mà hùng tráng uy vũ sẽ bị nhặt trở về, trở thành chiến lợi phẩm hoặc là trang sức, đại biểu cho quang huy chiến tích của dũng sĩ. Trong đó lại có một cái phép tắc nguyên thủy, hỉ có thứ mình tự tay săn đến mới có quyền nhặt trở về, người khác không có quyền lợi đó, có thể dễ dàng thấy được cái nhìn về vinh quang của bộ tộc này: vinh quang người khác đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tien-nam-the-ham-ngu-phien-than-ky/1339262/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.