Vạn Thọ cung, yên tĩnh không tiếng động.
Bên trong chủ điện, Thái hậu đang tĩnh dưỡng, sau khi Thương Thanh Đại đi vào thăm hỏi thì lui ra, lập tức hướng tới Thiên điện của Bạch Như Thường.
"Chỉ Lan, ở đây chờ." Thương Thanh Đại phân phó một câu, hơi hơi nhấc váy, từng bước bước vào Thiên điện.
Đối với việc Đại phi đi vào, cung nữ hầu hạ Bạch Như Thường cũng không ngạc nhiên, dường như việc nàng xuất hiện đã thành thói quen. Không nói thêm gì, nhóm cung nữ rời khỏi Thiên điện, thuận tay đóng cửa điện lại.
Sắc mặt Bạch Như Thường có chút hồng nhuận, đã không còn tái nhợt như trước đây, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng có lực hơn năm xưa nhiều.
"Muội muội đến đây a." Bạch Như Thường cười khẽ mở miệng nhưng không có ý dừng bút. Giờ phút này nàng đang ngồi thẳng lưng trước thư án, sao chép kinh Phật.
Thương Thanh Đại đi qua, khẽ gật đầu, "Mấy ngày qua thân mình tỷ tỷ khỏe hơn?"
"Cảm thấy tốt hơn một ít." Cuối cùng Bạch Như Thường dừng bút, giương mắt nhìn về phía Thương Thanh Đại.
"Nhìn khí sắc tỷ tỷ, quả thật tốt hơn không ít." Thương Thanh Đại thản nhiên nói một câu, sau đó bắt mạch cho Bạch Như Thường, nghiêm mặt nói, "Quả nhiên, nhiều ngày qua thân mình tỷ tỷ tốt hơn so với dĩ vãng, thêm một thời gian nhất định có thể đem độc tố trong cơ thể bức ra."
"Có thể sống thì như thế nào?" Bạch Như Thường chua sót cười, "Một đời này của ta, sớm đã là cảnh còn người mất, đã thành bi kịch."
"Còn sống tóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuyet/1184868/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.