Chương trước
Chương sau
Đèn cung đình trải dài, Tuyết Hương điện trầm tĩnh chợt bị giọng Yến Vân Hoa đánh vỡ.
"Mỹ nhân, châm pháp này của ngươi quả thật so với nhóm Thái Y viện lợi hại hơn."
Xiêm y Yến Vân Hoa mở rộng, dọc theo ngực bụng đi xuống một mạch, đều là ngân châm, hắn nhìn Thương Thanh Đại lui ra phía sau từng bước thì biết nàng đã châm xong. Hắn hô hấp vài ngụm khí thật sâu, cảm thấy hơi thở thông thoáng, thật là thư thái, vốn tứ chi lạnh lẽo cũng ấm dào dạt, thân thể cũng có khí lực như ngày thường.
Thương Thanh Đại lạnh nhạt cười nói: "Bệ hạ vì sao còn gọi ta Mỹ nhân?"
Yến Vân Hoa phản ứng lại, hắn sáng quắc nhìn Thương Thanh Đại, giương giọng nói: "Kể từ hôm nay, ngươi là Đại phi của trẫm, cũng chính là ái phi của trẫm!" Nói xong, hắn mạnh tay kéo Thương Thanh Đại vào lòng ngực, cất tiếng cười to nói: "Nếu ngươi có thể sinh cho trẫm hoàng tử, vị trí Hoàng hậu trẫm cũng có thể cho ngươi!"
"Buông!" Thương Thanh Đại chán ghét đẩy Yến Vân Hoa một phen.
Yến Vân Hoa tà mị cười, khi hắn áp Thương Thanh Đại dưới thân của mình, bàn tay to vội vàng sờ đến vạt áo len vào nội y, "Yêu cầu của ái phi không phải là trẫm sủng ái sao?" Nói xong, hắn liền vùi đầu vào cổ Thương Thanh Đại, bừa bãi hôn môi, thầm nghĩ lập tức làm Thương Thanh Đại trở thành nữ nhân của hắn.
Thương Thanh Đại đẩy vài cái, thật sự không đẩy nổi thiên tử trên người, đột nhiên, nàng tẻ nhạt không thèm nhúc nhích, nằm yên một chỗ, giọng lạnh lùng nói: "Bệ hạ cao hứng có hơi sớm?"
Tươi cười trên mặt Yến Vân Hoa cứng đờ, dừng động tác, "Lời này của ngươi là ý gì?"
Thương Thanh Đại băng lãnh nói: "Trên người bệ hạ còn một giọt độc chưa trừ, ta chỉ đem nọc độc ép tới một chỗ, giúp cho bệ hạ không bị nọc độc nhập vào trái tim mà thôi."
"..." Sắc mặt Yến Vân Hoa thoáng chốc khó coi lợi hại, đột nhiên cảm thấy *chỗ trọng yếu trên người* (thứ duy trì nòi gióng =))) ) không có một tia tri giác.
Thương Thanh Đại biết hắn đã hiểu ý, "Bệ hạ muốn khỏe hẳn, chỉ sợ phải đợi tiêu hết độc, sau đó hãy lâm hạnh."
"Thương Thanh Đại, lá gan ngươi thật lớn!" Yến Vân Hoa giận đến đứng thẳng dậy, hung hăng nắm cằm Thương Thanh Đại, "Ngươi đây là muốn trẫm tuyệt tự?"
Thương Thanh Đại cười, hai tròng mắt lạnh lẽo như sương, "Nếu đem độc ép đến mạch tay hay mạch chân, bệ hạ không muốn phế tay phế chân... Nếu đem độc ép đến đầu bệ hạ... Hoặc là mù... Hoặc là câm... Bệ hạ muốn loại nào đây?"
"Trẫm ra lệnh cho ngươi, lập tức tiêu độc cho trẫm!" Yến Vân Hoa kéo Thương Thanh Đại lên, "Nếu không, trẫm lập tức lấy mạng của ngươi!"
Thương Thanh Đại cười lạnh nói: "Đã muộn."
"Tiện nhân!" Yến Vân Hoa quát chói tai một tiếng, giơ tay muốn đánh Thương Thanh Đại.
"Tiêu độc không phải là việc một sớm một chiều, mấy ngày nay long thể bệ hạ vốn suy yếu, cưỡng ép tiêu độc, chỉ càng dễ bị thiếu máu mà chết!" Thương Thanh Đại ngẩng đầu lên, không sợ long uy của Yến Vân Hoa chút nào. "Nếu như không dùng châm ép độc, bệ hạ tuyệt đối không thể sống quá ba tháng. Nếu bệ hạ hiện tại muốn Thanh Đại một lần nữa dùng châm tán độc, mệnh của bệ hạ sẽ lập tức chấm dứt. Nếu bệ hạ không tin lời Thanh Đại, có thể truyền Thái Y đến hỏi."
"..." Yến Vân Hoa kiềm chế lực đạo bàn tay, từ từ hạ xuống.
Thương Thanh Đại mở tay hắn ra khỏi người mình, ảm đạm nói: "Nguyên lai bệ hạ chỉ là hứa suông, chẳng thể tin, ba nghìn sủng ái, bất quá chỉ là một cái chớp mắt như mây khói thôi."
Yến Vân Hoa suy sụp nhìn nàng, trầm giọng nói: "Là trẫm... Lỗ mãng..."
"Nếu Thanh Đại đã vào cung, bất quá chỉ cầu bệ hạ sủng ái." Thương Thanh Đại nói xong ngồi dậy, lôi kéo Yến Vân Hoa ngồi ở bên cạnh, cố gắng nói với giọng khẩn thiết, "Nếu bệ hạ có chuyện gì, nguyện vọng của Thanh Đại cũng tan thành mây khói, đạo lý này, Thanh Đại hiểu rõ. Chỉ là, ngày sau bệ hạ đi tiểu sẽ khó một chút, nhưng Thanh Đại có thể dùng sinh mệnh cam đoan, bệ hạ chắc chắn càng ngày càng tốt."
Yến Vân Hoa nhíu mày nhìn nàng, nửa tin nửa ngờ nói: "Trong ấn tượng của trẫm, Thương Đại tiểu thư cũng không phải là nữ tử như vậy."
"Người sẽ thay đổi..." Thương Thanh Đại ảm đạm cười, "Nhất là khi chấp nhận mệnh của mình."
"Nhận mệnh?"
"Không sai, nhận mệnh."
Yến Vân Hoa lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, đôi mắt nàng lạnh như băng, không khác xưa, chỉ có làm việc và lời nói, nửa điểm cũng không giống nàng năm đó.
Một nữ nhân nhận mệnh, có lẽ sẽ không còn sự kiêu ngạo như lúc trước.
Dù sau, bên trong Hậu cung, ai đắc sủng, người đó có thể sống thoải mái.
Thương Thanh Đại chính là nữ nhân thông minh, đạo lý này khẳng định đều hiểu.
Nhưng mà, đã nhận mệnh, vì sao trong ánh mắt của nàng lại không nhìn thấy gợn sóng? Nàng giống như một pho tượng chỉ có thể nhìn từ xa, giống như mỹ nhân được khắc ngọc, vĩnh viễn đều không có độ ấm.
Từ khi Yến Vân Hoa nắm thiên hạ Đại Yến tới nay, chưa bao giờ thấy qua, hiện giờ tứ hải yên bình, càng không có chiến trường để hắn chinh phạt. Mà Thương Thanh Đại trước mắt lại bỗng nhiên làm cho Yến Vân Hoa động tâm tư muốn chinh phạt.
Hắn phải có được toàn bộ nữ nhân này! Không chỉ là thân thể mà còn là trái tim như băng kia của nàng.
"Đại nhi..."
Đột nhiên nghe thiên tử gọi nàng như vậy, Thương Thanh Đại không khỏi run nhẹ, kinh ngạc nhìn hắn.
Yến Vân Hoa kéo mạnh vạt áo Thương Thanh Đại, đột nhiên đem nàng đặt dưới thân một lần nữa, hung hăng cắn một ngụm ở môi nàng, đến khi máu tươi thấm ra miệng của hắn.
"Ngươi..." Thương Thanh Đại dùng hết toàn lực muốn đẩy thiên tử ra, lại bị thiên tử nắm hai tay chặt chẽ, kéo lên cao phía trên đầu giường.
Yến Vân Hoa cười khẽ rời khỏi môi nàng, hắn bá đạo nhìn xuống ngực Thương Thanh Đại, "Ngày trẫm khỏi hẳn, trẫm muốn thân thể và tâm của ngươi đều thuộc về một mình trẫm!" Nói xong, Yến Vân Hoa buông lỏng hai tay Thương Thanh Đại ra, đứng dậy khỏi giường, "Hầu hạ trẫm cởϊ áσ ra!"
Đáy mắt Thương Thanh Đại cố nén nước mắt, nàng kéo lại cổ áo của mình, ngồi dậy tới mép giường, đứng lên.
Hai tay Yến Vân Hoa dang ra, cười nói: "Đại nhi, về sau trẫm sẽ nghỉ ngơi ở Tuyết Hương điện này của ngươi, ngươi sớm chữa khỏi cho trẫm một ngày, trẫm có thể sớm ôn tồn với ngươi một ngày, cho ngươi hưởng ba nghìn sủng ái chân chính."
"Vâng, bệ hạ." Bộ dạng Thương Thanh Đại phục tùng, nước mắt lặng yên lăn xuống.
Phải ở trong hoàng thành sống sốt, nhất định phải tránh ám hại của Thái Y viện. Chỉ có được đế vướng sủng ái, mới có thể cho phép nàng ngày sau sinh bệnh tự chữa. Sống sót chính là bước đầu tiên, kế tiếp, nàng phải từng bước một độc chiếm tâm đế vương này, như vậy nàng mới có quyền lực đi trả thù người đáng chết kia.
Cả đời của nàng đã bị những người đó hủy, nếu nàng không sống nổi, người bị hủy kế tiếp có lẽ là A Nhược của nàng.
Trong đầu của nàng, lại hiện ra đêm qua cùng Yến Vân Thâm giao dịch.
"Uyển nhi là ai, nói vậy Thương tiểu thư hiểu rõ hơn ta. Thái Thú Lương Châu dám ở trong phủ làm vu cổ thuật nguyền rủa đương kim thiên tử, đấy là trọng tội! Tiểu Nhược mang theo Uyển nhi, chỉ có con đường chết!"
"Điện hạ vẫn là điện hạ năm đó Thanh Đại nhận thức sao?"
"Người sẽ thay đổi. Mệnh của Thường nhi chỉ có một, ta không có lựa chọn nào khác! Ngươi cùng tiểu Nhược đều là bảo mệnh của Thường nhi!"
"Cho nên, điện hạ muốn ta cùng A Nhược đều vào cung sao?"
"Hoặc là ngươi lưu, hoặc là tiểu Nhược lưu."
"Dựa vào cái gì?"
"Bổn vương đã sớm cho người vây quanh khách điếm, nếu lưu không được Thương tiểu thư, vậy thì lưu tiểu Nhược."
"..."
"Không bằng bổn vương lại thêm một điều kiện? Nếu ngươi nguyện ý lưu lại, vào cung giúp Thường nhi kéo dài mệnh mười năm, bổn vương có thể đảm bảo một nhà tiểu Nhược bình yên rời đi, sẽ không tố giác việc Uyển nhi với triều đình."
"Yến Vân Thâm... Ta nhìn sai ngươi rồi..."
"Thương tiểu thư có oán khí, chỉ cần phát lên người bổn vương, nhưng tối nay phải lựa chọn, ngươi không trốn thoát được."
"Ta lưu!"
"Một lời đã định!"
"Ta muốn... Gặp A Nhược một lần cuối..."
"Được!"
...
Nhớ lại đêm qua kết thúc bằng việc Yến Vân Hoa ôm Thương Thanh Đại vào trong lòng ngực, tinh tế ngửi mùi hương mát lạnh trên người nàng, cùng một giường đi vào giấc.
Thương Thanh Đại đưa lưng về phía thiên tử, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, thấm ướt vào gối.
Không có A Nhược, không có mùi dược quen thuộc kia, nàng như thế nào có thể bình yên ngủ?
A Nhược từng nói, phu tử vào cung, nàng cũng sẽ vào cung bồi phu tử.
Thương Thanh Đại như thế nào nhẫn tâm để cho A Nhược cũng giống nàng, bị giam hãm trong cái lồng vàng một đời không thể thoát ra?
Cảnh còn người mất, Tống Vương đã không còn là Tống Vương năm đó, tự nhiên lời hắn nói cũng không thể tin nữa.
Thương Thanh Đại sợ hãi đánh cuộc, mạng sống của mình khó có thể bảo trụ, mục tiêu kế tiếp của Tống Vương tự nhiên là A Nhược, cho nên nàng mới hạ một châm phong bế trí nhớ của A Nhược.
Chỉ cần quên hết chuyện trước kia, A Nhược sẽ chỉ là một người thường không có giá trị gì, có thể chân chính rời xa phân tranh nơi này, bình yên sống qua ngày.
Đã quên... Đã quên...
A Nhược đã quên nàng...
Mà Thương Thanh Đại nàng cũng sẽ quên chính mình từng là phu tử trong miệng A Nhược, bắt đầu từ hôm nay, nàng chính là Đại phi nương nương của Đại Yến!
Quên ấm áp này, khắc vào chính là bi thương và cừu hận.
Tề Tương Nương hại mẫu thân, hại nàng, lúc này đây, nàng trù tính hoàn hảo, từng bước một làm tan rã thế lực của Tề gia trong cung, từng bước một làm cho Tề Tương Nương nếm thử mùi vị, cái gì gọi là cốt nhục ly tán!
Thâm cung u lãnh, gió lạnh xào xạc.
Bầu trời dầy dặc mây, dường như thời tiết sắp sửa thay đổi.
Tống Vương phủ, một mảnh tĩnh mịch.
Yến Vân Thâm ngồi trong đình giữa hồ, trong tay cầm một bầu rượu, nghĩ đến chuyện cũ năm xưa, chỉ cảm thấy trong lòng từng quặn đau.
"Để thành đại sự, không thể nhân từ, chỉ có nắm giữ quyền lực, mới có thể tùy theo bản thân, làm chuyện mà ta muốn làm!" Yến Vân Thâm ngửa đầu uống một ngụm rượu, đôi mắt đã là một mảnh hồng nhuận, "Chỉ là, ta thực xin lỗi các ngươi."
"Điện hạ!" Một gã gia tướng đột nhiên chạy tới, ôm quyền cúi đầu bên ngoài đình.
Yến Vân Thâm quay đầu, lạnh lùng nói: "Nhóm người tiểu Nhược làm sao?"
"Hết thảy đều ở trong khống chế, nhưng mà..." Gia tướng có chút chần chờ.
Yến Vân Thâm nhíu mày nói: "Nhưng mà cái gì?"
"Đỗ Nhược giống như... Giống như mất trí nhớ... " Gia tướng bẩm báo.
Yến Vân Thâm khiếp sợ nhìn gia tướng thật lâu, đột nhiên giật mình thở dài, "Thương Thanh Đại, ngươi cũng thật thông minh, bổn vương không nên cho ngươi gặp tiểu Nhược lần cuối, phá hủy đại sự của bổn vương!"
Gia tướng hoảng sợ đứng ở bên cạnh, "Vậy điện hạ... Nhóm mạt tướng còn đi theo bọn họ không?"
Yến Vân Thâm suy nghĩ sâu xa trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: "Bổn vương muốn nhìn, nàng rốt cuộc là mất trí nhớ thật hay là giả vờ mất trí nhớ? Ngươi mang vài người, giả làm hộ vệ Linh Xu Viện..." Nói xong, hắn làm một động tác cắt cổ, "Thừa dịp loạn, lại để cho vài người mặc giáp vương phủ, cứu Trần Thủy Tô trở về đây!"
"Vâng!"
"Nếu tiểu Nhược không mất trí nhớ, nhất định phải cứu, nếu thật mất trí nhớ..."
"Như thế nào?"
"Nếu nàng chết, có lẽ cũng có tác dụng với bổn vương." Yến Vân Thâm nói xong, đáy mắt sát ý càng đậm, "Chỉ cứu Trần Thủy Tô, còn những người khác, giết!"
"Vâng!"
Nếu Thương Thanh Đại ở trong cung biết Đỗ Nhược nửa đường bị người Linh Xu Viện chặn giết, như vậy mũi nhọn sẽ chỉ về Linh Xu Viện.
Tề Tương Nương là người Tề gia, nếu nàng có chút bản lãnh, Tề gia sẽ không mặc kệ, như vậy hắn an bài một người mới vào Thái Y viện bên kia, Tề gia cũng không rảnh quản.
Chỉ cần đi được bước đầu tiên quan trọng này, giang sơn chính là của hắn, Thường nhi cũng sẽ trở về bên người hắn, đến lúc đó, ai cũng không thể khi dễ hắn và Thường nhi.
Chỉ cần Thường nhi có thể sống thêm mười năm, hắn lên làm thiên tử, tuyên bố chiêu mộ, cũng khôn tin trong thiên hạ không có người tài ba có thể chữa khỏi cho Thường nhi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.