"Lan tiên sinh! Lan tiên sinh! Mau cứu con của ta!"
Bên ngoài viện đột nhiên vang lên tiếng cầu cứu của một nam tử xa lạ, chỉ thấy một nam tử Nam Cương ôm một tiểu nam hài ở ngoài viện lo lắng vạn phần, quát to.
Đỗ Nhược ở trong bồn tắm bỗng dưng đứng lên, chỉ kịp mặc nội y lên người, lập tức bước ra bồn tắm, một tay kéo vạt áo lại che chỗ nhạy cảm, một tay kia vội vàng đóng cửa lại.
"Ngươi sao..." Thương Thanh Đại theo bản năng dời ánh mắt đi chỗ khác, che giấu nhịp tim đang đập cuồng loạn, sợ bị Đỗ Nhược nhìn ra nàng có thể thấy đồ vật này nọ, ra vẻ lạnh nhạt nói một câu khác, "Chưa mặc xiêm y?"
Đỗ Nhược nhẹ nhàng mà thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói: "Làm sao kịp mặc y phục, nếu không đóng cửa lại, bệnh nhân phía ngoài kia xông tới thì không được tốt cho lắm." Nói xong, Đỗ Nhược cầm tay Thương Thanh Đại, "Phu tử, ta dìu ngươi qua bên kia ngồi nghỉ tạm trước, ta mặc xiêm y vào rồi đi ra cứu người." Nói xong, áy náy vỗ vỗ mu bàn tay Thương Thanh Đại, "Nhưng mà như vậy thì phu tử sẽ phải chịu đói một chốc, cứu người xong, ta lập tức làm đồ ăn cho phu tử ăn."
"Không sao cả." Thương Thanh Đại ngưng mắt bình tĩnh nhìn Đỗ Nhược, mười tháng không thấy, nàng quả nhiên đã trưởng thành không ít, nét trẻ con trên mặt đã ít đi nhiều, tăng thêm khí chất ôn nhuận, giống như tuyết mai màu trắng lặng lẽ nở trong đêm, mặc dù không quá kinh diễm, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuyet/1184812/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.