Ánh nến hôn ám, Đỗ Nhược vắt khăn, ôn nhu lau tầng mồ hôi mỏng trên trán Thương Thanh Đại.
Trong bóng tối hỗn độn, Thương Thanh Đại lại nghe được giọng nói của người làm cho lòng mình yên tâm.
"Phu tử."
"A Nhược."
Thương Thanh Đại mở miệng gọi nàng, lại vẫn chỉ có một mình nàng tự nghe.
Thương Thanh Đại mất mác, lắc lắc đầu, nhìn chung quanh một mảnh hỗn độn bóng tối mờ mịt, không biết đến khi nào mới có thể tỉnh lại?
"Ta đỡ ngươi ngồi xuống trước, ngươi dựa vào, ta lại dùng ngải diệp ngâm chân cho ngươi, chỉ cần mỗi ngày kiên trì lưu thông máu, ta tin tưởng phu tử sẽ hồi tỉnh."
Giọng Đỗ Nhược bình tĩnh mà chắc chắn, nàng xoay người ôm thân thể Thương Thanh Đại ngồi ở trên giường, vén áo ngủ bằng gấm gấp ra phía sau, giúp nàng dựa vào, đem thân mình ngồi thẳng tắp.
Khi hai chân cảm giác được ấm áp, Thương Thanh Đại vừa mừng vừa sợ cúi đầu nhìn hai chân trong bóng đêm của mình, "A Nhược, ta có thể cảm giác được ấm áp!"
Nhưng là Đỗ Nhược vẫn không nghe được cái gì.
Nàng chỉ có thể lặng lặng ngồi xổm bên chậu nước, vốc nước ấm ngải diệp một lần lại một lần lên chân Thương Thanh Đại, thỉnh thoảng lại nhu nhu huyệt vị trên chân Thương Thanh Đại, giúp nàng lưu thông máu.
Khi Thương Thanh Đại cảm giác được nhột nhột, nàng nhịn không được rụt lui chân.
Cảm giác được chân ngọc trong lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, Đỗ Nhược đầu tiên là ngạc nhiên, đột nhiên kinh hỉ vô cùng nhìn về đôi mắt vẫn nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuyet/1184808/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.