Chương trước
Chương sau
"Tiểu Nhược! Bên kìa là tiểu Nhược!" Ngay lúc giọng nói Trần Thủy Tô vang lên, vốn phải trả lời câu hỏi của phu tử, Đỗ Nhược vội vàng lấy lại bình tĩnh, lấy ngân châm ở huyệt vị ra, giúp phu tử mang giày, sắc mặt đỏ bừng đứng lên.
Trần Thủy Tô cầm theo đèn lồng dẫn hai quan sai đi tới, vừa mừng vừa sợ nhìn thấy Đỗ Nhược đỡ phu tử đứng lên, nhịn không được nói: "Vẫn là phu tử tìm người lợi hại, này vừa xuất mã, đã tìm được tiểu Nhược!"
Hai gã quan sai thở phào nhẹ nhõm, trong đó có một người cười nói: "Tìm được là tốt rồi, chúng ta có thể trở về hướng đại nhân phục mệnh!"
Thương Thanh Đại khẽ gật đầu: "Hôm nay chư vị quan gia vất vả rồi."
Quan sai xua tay nói: "Thương tiểu thư khách khí, ngài là bằng hữu của Tống Vương điện hạ, ngày sau nếu có việc cần đến chúng ta, chỉ cần phân phó là được."
"Ân." Thương Thanh Đại thản nhiên lên tiếng, nàng nhìn Đỗ Nhược, "Chúng ta trở về thôi."
Đỗ Nhược lo lắng chân của phu tử, lại lo lắng nhìn nhìn sắc mặt phu tử, trộm thấy cái trán Thương Thanh Đại mồ hôi lạnh đầy đầu, trong lòng biết nhất định là phu tử đau đớn vô cùng, lại càng không dám có nhiều chần chờ, ôn nhu nói, "Phu tử, cẩn thận chút đi, ta giúp đỡ ngươi, sẽ không cho ngươi ngã."
Thương Thanh Đại lặng yên giấu đi tươi cười, đợi Đỗ Nhược giúp nàng đi đến bên con ngựa, nàng mới phát hiện, nguyên lai tiểu nha đầu này kỳ thật cũng coi như là có lực, ít nhất lúc này đây, có tiểu nha đầu này nâng, tuyệt đối sẽ không làm cho mình ngã xuống đất.
Ngày sau thì thế nào đây? Nếu là Thương Thanh Đại trốn không được bệ hạ, tiểu nha đầu này có phải sẽ ngây ngốc ở trong cung bồi nàng một đời hay không?
Thương Thanh Đại lén lút nhìn Đỗ Nhược một chút, tiểu nha đầu này ngày mai là đã đến tuổi cập kê. Vốn nữ tử mười lăm tuổi nên làm lễ cập kê, nhưng mà từ khi Đại Yến khai quốc, hoàng đế đau lòng vợ cả mười sáu tuổi đã xém chết, liền sửa lại tổ chế, khiến tất cả nữ tử Đại Yến đến tuổi cập kê sửa lại thành mười sáu tuổi mới được làm lễ.
Mười sáu tuổi, là thời điểm tươi đẹp nhất của nữ tử, nếu mà bồi Thương Thanh Đại cùng nhau chôn vùi ở trong thâm cung, nàng như thế nào bỏ được?
Lạc lối này, thật muốn dẫn Đỗ Nhược cùng nhau đi sao?
Cái gọi là chính tâm, Thương Thanh Đại tự nhận mình chính tâm, nhưng còn có gì nữa? Tâm tư tiểu nha đầu này lại không phải như nàng khác thường?
Nghĩ đến tiểu Nhược nói những lời nói kia tuy rằng ấm áp, nhưng dù sao cũng là còn nhỏ thì có bao nhiêu ý là có thể làm rõ?
Đây là lần đầu tiên đáy mắt Thương Thanh Đại xuất hiện vẻ ảm đạm, nàng yên lặng nắm tay Đỗ Nhược, nghe Đỗ Nhược tiếp đón Trần Thủy Tô.
"Thủy Tô, phu tử bị trẹo chân, mau tới giúp ta đỡ phu tử lên ngựa!"
"Ân!" Trần Thủy Tô gật gật đầu, chạy nhanh tới đỡ.
Cuối cùng nâng Thương Thanh Đại lên ngựa, Đỗ Nhược dắt dây cương, ngửa đầu cười nói với Thương Thanh Đại, "Phu tử, ta đưa ngươi quay về Hành Y Đường trước, đợi..."
"Tiểu Nhược, đưa dây cương cho ta." Đột nhiên Thương Thanh Đại lạnh nhạt mở miệng, "Linh Xu Viện cũng có đại phu, ta cũng nên trở về." Nói xong, Thương Thanh Đại tiếp nhận dây cương từ trong tay Đỗ Nhược, nói với hai vị quan sai, "Làm phiền hai vị đưa hai tiểu nha đầu này trở về."
"Được!"
"Phu tử..." Ý cười trên mặt Đỗ Nhược cứng lại, rõ ràng hết thảy đều đang tốt, phu tử còn cấm áp cười với nàng, rõ ràng phu tử muốn tự mình quay về Linh Xu Viện, vì sao đột nhiên phu tử lại trở nên lạnh như băng thế này?
Thương Thanh Đại không dám nhìn Đỗ Nhược lâu hơn, sợ nhìn lâu sẽ mềm lòng, mềm lòng sẽ lại ích kỷ, hãm hại nha đầu kia cả đời.
"Không quá mấy ngày ngươi sẽ quay về Linh Xu Viện, các ngươi ngoan ngoãn ôn tập kiến thức, ngày đầu tiên trở về, theo thường lệ là sẽ thi." Thương Thanh Đại lại dặn dò một câu, còn không thể hoàn toàn yên lòng, "Thủy Tô, nếu tiểu Nhược còn gặp chuyện gì không hay, cứ tới tìm ta."
"Vâng, phu tử."
"Ta đi đây... Giá!"
Nhìn Thương Thanh Đại giục ngựa đi xa, Đỗ Nhược ủy khuất, âm thầm đỏ mắt, cúi đầu đi tới bên tảng đá, đem áo choàng cùng túi châm nhặt lên, nước mắt bỗng dưng rơi trên mu bàn tay.
"Tiểu Nhược?"
Trần Thủy Tô thấy bóng dáng run run kia, nghi hoặc rồi đi qua, vỗ vỗ đầu vai Đỗ Nhược, "Ngươi làm sao vậy?"
Đỗ Nhược lắc đầu, đột nhiên thẳng thân mình, lau nước mắt nơi khóe mắt, khó khăn nói: "Thủy Tô, ngày mai là ngày cập kê của ta, ta xem như là người lớn rồi."
Trần Thủy Tô gật đầu nói: "Ân."
"Ta đây càng phải kiên cường hơn, chân chính làm một người trưởng thành chín chắn!" Đỗ Nhược hé miệng cười, trong lòng quyết định -- phu tử nói chính tâm cũng không phải viết cho nàng, nhưng mà nàng đã muốn đem hai chữ này khắc vào đáy lòng.
"Phu tử, ta đã nhìn thẳng vào trái tim mình, mặc kệ ngày sau ngươi ở nơi nào, ta vẫn sẽ canh giữ phía sau ngươi, yên lặng cùng ngươi..."
Những lời này, Đỗ Nhược cũng không nói ra, chỉ ở trong lòng mình mặc niệm một lần.
Trần Thủy Tô bối rối nhìn nhìn Đỗ Nhược, đột nhiên cảm thấy được tiểu Nhược trước mắt đã không còn là tiểu Nhược ngơ ngác lúc trước. Cập kê, sẽ khiến cho tâm tư trở nên sâu sắc, hỉ nộ ái ố cũng sẽ càng phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn, Trần Thủy Tô cũng không biết được là tiểu Nhược vui, hay là tiểu Nhược buồn?
Hiện nay việc Trần Thủy Tô có thể làm chính là, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Đỗ Nhược, cười hì hì như thường, "Tiểu Nhược, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt!"
Đỗ Nhược cười nhẹ gật đầu.
Ngay lúc Đỗ Nhược về tới Hành Y Đường, vụ án này cũng coi như chấm dứt.
Ngày thứ hai, lâm triều, Tống Vương Yến Vân Thâm dâng tấu phương pháp mới quản chế kỹ viện, làm cho Yến Thành đế hết lời khen ngợi, đương nhiên điện hạ chỉ nhận mình là người hiến kế thay.
Tân nhậm quan triều đình Triệu Duẫn đại nhân ra sức tìm người có công, lúc lâm triều, Yến Vân Thâm ở trước mặt văn võ bá quan khích lệ hắn một hồi, khiến hắn cảm thấy được, đây chính là con đường làm quan tốt nhất của hắn sắp bắt đầu, lập tức lại ra sức âm thầm tăng thêm quan sai tuần tra phụ cận Hành Y Đường.
Trước khi triều đình ngợi khen ban thưởng tới Hành Y Đường, mọi người trong Hành Y Đường đã dậy thật sớm.
Sau khi Đỗ Nhược tắm rửa xong, Mạc thị đưa cho nàng mặc vào bạch y đã chuẩn bị tốt, tóc đen rối tung ngồi trước gương đồng, kinh ngạc nhìn chính mình trong gương.
Mạc thị đi đến phía sau Đỗ Nhược, đưa tay cầm cây lược và đồ trang điểm, lại cười nói: "Bắt đầu từ hôm nay, Nhược nhi của ta đã không còn là tiểu hài tử."
Đỗ Nhược gật gật đầu, "Ân."
Mạc thị ôn nhu sờ đầu Đỗ Nhược, cảm khái nói: "Năm tháng vội vã, chỉ chớp mắt, Nhược nhi của ta cũng thành đại cô nương rồi."
Đỗ Nhược khẽ cười nói: "Ta trưởng thành, liền có thể giúp phụ thân."
Ý cười trên mặt Mạc thị giảm đi vài phần, thử nói: "Trưởng thành, nhiều điểm then chốt đã có thể nói, Nhược nhi, nếu ngươi gặp được một người có thể tác động đến hỉ nộ ái ố của ngươi, nhất định phải nói cho nương."
Đỗ Nhược ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Mạc thị qua gương, "Người có thể tác động đến hỉ nộ ái ố của ta?"
"Ngươi ở Linh Xu Viện, có phải đã gặp được một người?" Mạc thị xúc động trực tiếp mở miệng hỏi.
Đỗ Nhược vội vàng lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Bọn họ không phải lão nhân thì cũng là người say mê công danh, ta như thế nào bởi vì bọn họ mà tác động đến hỉ nộ ái ố của ta?"
Mạc thị âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Thật sao?"
Đỗ Nhược gật đầu, "Xem bọn hắn còn không bằng đọc sách, huống hồ, bọn họ cũng không theo ta đòi hỏi cùng nhau ngoạn." (*ngoạn: chơi đùa)
Cuối cùng Mạc thị cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bới tóc đen của Đỗ Nhược vấn thành một cái vân kế, nhìn trong gương thấy tính trẻ con càng lúc càng ít đi, "Mới nói không còn là tiểu hài tử, ngươi còn nói ngoạn."
Đỗ Nhược ho nhẹ một tiếng, "Ta lại đã quên, ta mười sáu."
Mạc thị yêu thương vỗ vỗ đầu nàng, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Nhược, buông lược, nhấc bút, cười khanh khách giúp Đỗ Nhược họa mi.
"Hôm nay ta mới phát hiện, Nhược nhi của ta kỳ thật là một mỹ nhân bại hoại, tương lai nhất định phải tìm cho ngươi một cái phu quân, bằng không..."
"Nương..."
Đỗ Nhược đúng lúc đánh gãy lời nói của Mạc thị, Mạc thị còn tưởng là nàng thẹn thùng, liền đem bút kẽ mi đưa vào tay nàng, "Được, nương không nói, không nói, đến, bản thân ngươi tự học họa mi, nữ nhi lớn rồi, còn phải tự học cách ăn mặc, qua mấy ngày ngươi về Linh Xu Viện, nương không giúp ngươi được."
"Có phu tử ở..." Đỗ Nhược đáp một câu, phát giác có chút đường đột, đành phải nhịn lại.
Mạc thị giật mình nói: "Cũng đúng, Thương phu tử là một mỹ nhân, nàng có thể dạy ngươi mấy cái này thì quá tốt."
"Nương, hôm nay Tống Vương điện hạ muốn đưa bệnh nhân tới trị liệu, không biết đã đến đây chưa?"
"A, nương còn chưa nói xong?" Nói xong, Mạc thị đem trang sức là một cây trâm đồng gắn vào búi tóc vân kế, "Nương đem dược lên cho ngươi uống trước, không chừng ngươi đi Linh Xu Viện ba năm, vấn đề thể nhược này có thể cải thiện không ít."
"Ân." Nhìn theo mẫu thân rời khỏi phòng, Đỗ Nhược nhẹ nhàng thở dài, nhìn chính mình trong gương, hé miệng cười, lẩm bẩm, "Phu tử, cả Linh Xu Viện, có thể làm ta hỉ nộ ái ố cũng chỉ có ngươi a..."
Mấu chốt đã được mở, Đỗ Nhược đã biết yêu, này đã là tận xương tủy, lại có thể nào dung nạp được cái gọi là phu quân khác?
Nói xong, nàng vẽ hai hàng lông mày, buông bút xuống, mở ra hộp son, ngón út nhẹ nhàng dính một ít son phấn hồng, đem son chấm chấm lên môi, sâu kín hỏi một câu, "Hôm nay cập kê, phu tử, ngươi có đến nhìn bộ dáng ta lớn lên?"
"Đạp đạp... Đạp đạp... Đạp đạp..."
Một chiếc xe ngựa dừng lại ở bên ngoài Hành Y Đường, chủ nhân trên xe ngựa không có ý xuống xe, chỉ nghe hắn trầm giọng nói: "Để xe ngựa tới chỗ ít người bên kia một chút."
"Vâng, bệ hạ." Xa phu cung kính nói xong, điều khiển xe ngựa chạy tới ngõ hẻm.
Cùng lúc đó, Yến Vân Thâm mang theo thánh chỉ khen ngợi Đỗ Nhược của triều đình đến, cũng mệnh gia tướng che chở trăm vị kỹ nữ đã hoàn lương đang đứng kín mít ở bên ngoài Hành Y Đường.
"Toàn bộ Hành Y Đường, mau mau ra tiếp chỉ --"
Màn xe ngựa nhấc lên một góc, Yến Vân Hoa hí mắt nhìn về phía hoàng đệ đang thần thái sáng lán ngồi trên con ngựa trắng, "Tấm lòng của Tống Vương chiếm được dân tâm không ít a."
Xa phu hoảng sợ rụt lui thân mình, "Bệ hạ..."
"Hoàng đệ? Vì sao không là hoàng đế? Phụ hoàng năm đó sủng ái hắn, trẫm đến bây giờ cũng không hiểu được, vì sao làm thiên tử lại là trẫm?" Yến Vân Hoa chua xót cười, nói xong câu đó, hắn cũng biết xa phu sẽ càng không dám phản ứng hắn cái gì, tùy ý sửa sang lại xiêm y, đi xuống xe ngựa.
Xa phu kinh hãi, "Bệ hạ, này thật sự là rất nguy hiểm!"
Yến Vân Hoa cười nói: "Hiện giờ Đại Yến tứ hải yên bình, trẫm còn sợ có người đến ám sát sao?" Mâu quang trầm xuống, "Mỹ nhân thích hắn, dân tâm cũng hướng hắn, trẩm không thể chuyện tốt gì cũng để cho hắn độc chiếm."
Xa phu chỉ có thể yên lặng làm con ngựa đứng yên, chuẩn bị đi theo Yến Vân Hoa đến Hành Y Đường.
Hành Y Đường, hậu viện, sương phòng.
Ngay lúc Trần Thủy Tô đẩy cửa phòng ra, Đỗ Nhược quay đầu lại lo lắng hỏi han: "Phu tử đến đây rồi sao?"
Trần Thủy Tô ngừng một chút hồi sức, gấp giọng nói: "Không! Không phải! Là... Là bệ hạ tới!" Nói xong, nàng kinh hãi vô cùng nói. "Bệ hạ... Bệ hạ... chính là Hoa Vân!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~~ mọi người đợi lâu ~ ngượng ngùng.
Đôi lời: tôi thấy mùi rồi đó, tội nghiệp Tống Vương điện hạ, đỡ đạn dùm Thương phu tử với Đỗ Nhược.:<
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.