Đổng Khuê đỏ mặt lên, nói: "Vâng, ta biết rồi."
Trần Nguyên vỗ vỗ bả vai Đổng Khuê, nói: "Đương nhiên, nếu như ngươi thật sự không biết cầm bút, đến chỗ ta cũng được."
Những lời này lại làm cho Đổng Khuê không biết nên trả lời như thế nào, cám ơn Trần Nguyên? Đây chẳng phải là thừa nhận mình nhận thua sao?
Phản bác hảo ý này? Nếu mình thật sự không cầm nổi bút, vậy thì làm sao bây giờ?
Vài người bên cạnh che miệng ba vụng trộm cười, Đổng Khuê cảm thấy rấtxấu hổ, vừa lúc đó, ở bên ngoài thành, một kỵ binh chạy tới, xa xa đãhô: "Địch Thanh tướng quân có quân lệnh, mở cửa thành ra, đại quân sẽvào thành, chư tướng trên thành làm tốt chuẩn bị thủ thành, kỵ binh Liêu quốc đã tới."
Lưu Bình vội vàng chạy đến đầu thành, nói: "Lấy quân lệnh ra."
Người binh lính kia sớm đã buộc chặt quân lệnh trên mũi tên, Lưu Bìnhvừa dứt lời, "rùng", một mũi tên vừa vặn bắn xuyên qua đỉnh đầu LưuBình, dính vào cột gỗ.
Lưu Bình nắm lấy xem xét, hạ lệnh mở cửa thành ra, đồng thời nói với Trần Nguyên” "Chưởng quầy, khách đã đến."
Trần Nguyên thở phào một cái, ôm quyền với mọi người chung quanh mộtvòng, nói: "Phiền chư vị rồi, một trận chiến cuối cùng, nhất định phảithắng thật đẹp."
Đại quân Địch Thanh vừa mới tiến vào trongthành, thậm chí cửathành vẫn chưa có hoàn toàn đóng kỹ, binh mã của GiaLuật Niết Cô Lỗ cũng đã đến.
Sáu bảy vạn kỵ binh hiện lên, ba mặt giết tới, trong khoảnh khắc đã chặt đứt toàn bộ con đường đi thôngvề hướng Trung Kinh Đô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-nguu-pho-ma-gia/1616822/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.