Tay của hắn cũng rất không yên ổn, chạy trên thân Triệu Ý và Hô Diên Bích Đào, gián tiếp biểu đạt dục vọng của mình.
Sờ soạng hồi lâu cũng không thấy có phản ứng gì, hai nữ nhân này hiển nhiên đã có sức miễn dịch rất mạnh đối với thủ pháp lão luyện của Trần Nguyên, các nàng tựa như không lĩnh ngộ được tin tức Trần Nguyên truyền đạt, vẫn hết sức chăm chú vào ván bài.
Trần Nguyên cảm thấy rất không thú vị, sau nửa canh giờ, rốt cục cũng xác định lúc này các nàng không thể bởi vì mình muốn mà chấm dứt ván bài.
Hắn không thích chơi mạt chược, càng không thích nhìn người khác chơi mạt chược, hơn nữa, dục vọng lúc này thật sự vô pháp dập tắt, Trần Nguyên quyết định đi tìm Tần Hương Liên trước.
Ngày mai phải đi, khuya hôm nay mình từ từ phóng túng một tý, mấy lão bà, một người cũng không thể bỏ qua.
Tần Hương Liên đang ngồi ở trong sân, tay thì may vá, thuận tiện trông coi mấy đứa trẻ đang chơi đùa, lúc này Trần Nguyên lặng lẽ đi tới, sau đó mạnh mẽ ôm chặt lấy thân thể nàng, quả thực là dọa nàng nhảy dựng lên.
Bọn nhỏ cũng không để ý đến Trần Nguyên, tất cả cứ chơi trò chơi, nhưng Tần Hương Liên lại như là rất xấu hổ, mặt nổi lên vẻ đỏ ửng, có chút e lệ nói: "Tướng công, ngươi đã lớn như vậy, sao còn chơi trò dọa người của đứa trẻ?"
Trần Nguyên ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: "Nương tử lớn như vậy rồi, vì cái gì còn bị trò chơi của đứa trẻ hù dọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-nguu-pho-ma-gia/1616797/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.