Đám cung nữ không nói gì, Tào hoàng hậu phất phất tay, nói: "Để cho nàng đi vào đi." Tô Hiểu Du cúi đầu đi tới hướng Tào hoàng hậu, nhìn thoáng qua Dương Nghĩa, tại một khắc thoáng qua này, Dương Nghĩa đã lơ đãng gật nhẹ đầu. "Bái kiến Hoàng hậu nương nương." Lần này lễ tiết của Tô Hiểu Du cũng rất tiêu chuẩn rồi, hai tay đặt ở bên hông, cúi đầu xuống. Quan hệ giữa người với người đều là nhờ thời gian, đoạn thời gian này, mỗi ngày nàng đều đến thỉnh an, một ngày hai lần, Tào hoàng hậu cũng khách khí hơn nhiều đối với nàng: "Tô quý nhân ngồi xuống đi, hiện tại ngươi đang nghi ngờ mang bầu, dựa theo quy củ trong nội cung, có thể miễn lễ." Tô Hiểu Du cười một chút rồi nói: "Chúng ta là nữ tử ở nông thôn, không được chiều chuộng nhiều như vậy, hơn nữa bây giờ ta vẫn chưa có cảm giác không tiện, thời điểm thật sự đến lúc sắp sinh đẻ, sợ là phải nhờ Hoàng hậu nương nương đồng ý nhiều hơn mới được." Tào hoàng hậu cười một chút rồi nói: "Không cần phải nói mình là nữ tử ở nông thôn, hiện ngươi đang ở trong hoàng cung, không ai chê thân phận ngươi, cũng phải thay vạn tuế lo lo lắng lắng về thân thể." Tuy nói thì nói như thế, nhưng Tào hoàng hậu rất ưa thích Tô Hiểu Du tự cho rằng nàng là một nữ tử ở nông thôn trước mặt mình. Loại câu trả lời này có thể làm cho nàng cảm giác được một ít chênh lệch, chênh lệch giữa Tô Hiểu Du và nàng. Đúng vậy, cô gái này chỉ là con gái của phạm quan, còn từng luân lạc tới thanh lâu hát rong, mà mình là tiểu thư khuê các, tổ phụ của mình là thủ hạ Thái tổ hoàng đế, Đại tướng Tào Bân, cả Nam Đường đều là tổ phụ đánh chiếm, Tô Hiểu Du lấy cái gì để uy hiếp mình đây? Tô Hiểu Du cúi đầu nói: "Vâng." Ánh mắt của nàng bỗng nhiên bị cái gì đó hấp dẫn, nhìn chằm chằm vào bánh ngọt hành thái. Tào hoàng hậu phát hiện, khẽ cười một chút rồi nói: "Tô quý nhân dường như rất ưa thích ăn vài thứ ở chỗ này của ta?" Bộ dạng Tô Hiểu Du có chút xấu hổ, nói: "Ta, chỉ là do mỗi lần ta tới chỗ hoàng hậu, không biết làm sao mà bụng luôn cảm thấy hơi đói." Tào hoàng hậu cũng là loại người từng trải, biết rõ thời điểm mang thai nói đói là đói, liền đẩy bánh ngọt hành thái tới, nói: "Ăn đi, đây là thứ vừa từ trong nhà Bàng quý phi đưa vào, còn rất nóng." Tô Hiểu Du thấp giọng nói một câu: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương." Tào hoàng hậu dùng một loại dáng tươi cười hơi hèn mọn nhìn này nữ tử vừa mới được Nhân Tông đón vào cung trước mắt, nàng cũng không biết, lúc này trong lòng Tô Hiểu Du bỗng nhiên cảm thấy phát run. Ở phía trong điểm tâm này có cái gì, nàng rất rõ ràng, có thể tạo thành hậu quả gì, nàng cũng biết, nếu như mình thật sự ăn mấy miếng, đứa trẻ trong bụng nhất định không giữ được. Ăn sao? Ngón tay của nàng hơi run rẩy đặt ở trên điểm tâm, bỗng nhiên nàng cảm giác được khác thường trong thân thể, là đứa trẻ nhúc nhích, là đứa trẻ trong bụng mình lần đầu tiên nhúc nhích. Thời điểm Tô Hiểu Du đến, trong lòng rất kiên định, nàng sớm đã biết kế hoạch này, nàng cho là mình không biết do dự, nhưng vừa rồi, lần thứ nhất nhúc nhích đã làm cho nàng cảm giác được một cỗ rung động trước nay chưa có, phảng phất như có một lực lượng vô hình muốn kéo cánh tay của nàng về. Buông tha sao? Không được. Nếu như mình buông tha, cũng không phải là trong bụng đứa bé này chết, cả nàng cũng sẽ chết, đấu tranh ở hậu cung, nếu như mình không hiểu cách nắm chắc cơ hội, nếu như mình không thể làm đến mức không tiếc tất cả mà nói, như vậy chỉ có thể lưu lại một cỗ thi thể. Hoặc là giống như những Phi tần bình thường kia, lưu lại thân thể không có gì khác thi thể. Tay Tô Hiểu Du cầm một cái lên, đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng nhai rồi nói: "Ăn ngon thật, cám ơn Hoàng hậu nương nương." Tào hoàng hậu gọi cung nữ qua, nói: "Người đâu, bọc những thứ này cho Tô quý nhân, nàng đã thích ăn, để cho nàng cầm đi đi." Tô Hiểu Du tạ ơn, Tào hoàng hậu đột nhiên hỏi: "Ngày mai là thọ yến của đương triều Thái sư, Tô quý nhân cũng nên đi chúc mừng một chút chứ?" …….. Trần Nguyên rốt cục cũng đi ra khỏi đại lao, lúc này đã là buổi tối rồi, buổi sáng ngày mai, Nhân Tông muốn đi phủ Thái sư, hắn hi vọng mình có thể hóa giải mâu thuẫn giữa Trần Nguyên và Bàng Cát. "Thế Mỹ, giữa ngươi và Thái sư, mặc kệ có ân oán gì, hiện tại trẫm muốn ngươi bỏ qua hết." Ngữ khí Nhân Tông rất là nghiêm khắc, Trần Nguyên ở dưới cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Vi thần tuân chỉ, vạn tuế, không phải vi thần đi trêu chọc Thái sư, nhưng ta sợ Thái sư không chịu bỏ đi." Nhân Tông nhìn hắn, nói: "Chỗ Thái sư trẫm sẽ đi nói, trẫm chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, vì sao ngươi và Thái sư lại đấu nhau? Trước kia không phải các ngươi ở với nhau rất tốt sao? Nhớ ngày đó Thái sư còn nhiều lần nói chuyện hộ ngươi ở trước mặt trẫm, cho dù ngươi không nhìn tuổi của hắn, cũng nên nể tình lúc trước hắn giữ gìn ngươi, ngày mai đi cùng trẫm đến nhận thức cái sai với Thái sư." Trong lòng Trần Nguyên thầm nghĩ, nếu lời này sớm nói thì có thể tiến hành, hiện tại, đã quá muộn rồi. Nhân Tông thấy Trần Nguyên đáp ứng, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống một ít, nói: "Nói đi, rốt cuộc là bởi vì sự tình gì?" Trần Nguyên nhỏ giọng nói: "Chắc là có quan hệ với Tô cô nương." Nhân Tông rất là kỳ quái, nói: "Có quan hệ đến nàng? Nàng bây giờ là quý nhân, ngươi nói rõ sự tình với ta." Trần Nguyên cười một tiếng đau khổ, nói: "Chuyện giữa vạn tuế và Tô quý nhân, triều thần đều biết rõ, chính giữa có bóng dáng vi thần, Bàng Thái sư tất nhiên có khúc mắc với việc vi thần và Tô quý nhân ăn ý, sợ Bàng quý phi mất đi vạn tuế sủng ái, cho nên mới một lòng muốn đuổi vi thần đi." Lý do này cũng có chút sức thuyết phục, Nhân Tông thoáng sững sờ một tý, thở dài một tiếng nói: "Trẫm há lại là người bạc tình? Ở với Bàng phi vài chục năm, tình cảm đó không phải trò đùa, vài ngày trước ta đã cho. . . . ." Nói đến đây, hắn dừng một chút, Trần Nguyên nhìn hắn, cũng không hề thúc hỏi. Nhân Tông chậm rãi ngồi xuống nói: "Nói như vậy, lại ủy khuất cho ngươi." Trần Nguyên nói: "Vi thần không dám nói mình ủy khuất, chỉ là, vạn tuế, vi thần thân là Phò mã Đại Tống, nếu trường kỳ đần ra trên triều đình, khó tránh khỏi trêu chọc một ít người dèm pha, nếu bạo gan nói thẳng trên triều đình, sợ người ta nói là ngoại thích tham gia vào chính sự." Nhân Tông ngẫm lại, xác thực là thời gian rất lâu Trần Nguyên không nói cái gì ở trên triều đình rồi, có đề nghị gì, hắn đều tan triều lén nói, dù vậy, Nhân Tông cũng nghe được đại thần triều đình bất mãn đối với việc mình tin tưởng Trần Thế Mỹ, thì ra hắn đã sớm băn khoăn đến điểm ấy. "Vậy, ngươi muốn như thế nào?" Trần Nguyên nói: "Vi thần cho rằng, dùng thân phận của thần tuyệt đối không thể xuất nhập triều đình, kỳ thật chỉ cần vạn tuế nói một câu, thân phận thần là gì cũng sẽ vì lo âu ngài, thần là con dân Đại Tống, càng là Phò mã của Công Chúa." Nhân Tông nghe xong, liền gật đầu nói: "Ngươi muốn tránh mặt Thái sư?" Trần Nguyên không phủ nhận, nói: "Thần không muốn làm chút ít xung đột không tất yếu với Thái sư, theo như lời vạn tuế, ân Thái sư lúc trước, thần luôn luôn không quên, thần biết thân phận Thái sư sẽ làm cho vạn tuế khó xử." Nhân Tông nghe Trần Nguyên nói xong, trong lòng rất cảm động, miệng nói: "Tốt, tốt, ngươi có thể biết chuyện như thế, trẫm cảm thấy rất vui mừng, đợi ngày mai ra ngoài rồi, qua hết thọ yến Thái sư, ta sẽ làm cho các ngươi hòa thuận như lúc ban đầu." Đúng lúc này, một thái giám kinh hoảng chạy ra nói: "Vạn tuế, vạn tuế việc lớn không tốt!" Nhân Tông sững sờ nói: "Sự tình gì, nói từ từ thôi." Sắc mặt thái giám tái nhợt nói: "Vừa mới tiến cung Tô quý nhân bỗng nhiên không ngừng chảy máu, đứa trẻ, đứa trẻ…" Mặt Nhân Tông trong nháy mắt đã thay đổi, yên tĩnh một lát, sau đó liền nghe được hắn bộc phát ra tiếng la lớn: "Thái y, nhanh truyền thái y đến đây!" Nói xong liền chạy nhanh về hướng tẩm cung Tô Hiểu Du, thái giám theo ở phía sau nói: "Thái y đã đi, đang tại khám và chữa bệnh cho Tô quý nhân, vạn tuế mời giải sầu mới được là." Nhân Tông không nói được câu nào, bước chân rất nhanh chóng, Trần Nguyên theo ở phía sau, một đường chạy hộc máu mới có thể đi cùng hắn. Mới vừa tiến vào cửa tẩm cung Tô Hiểu Du, hắn chợt nghe được một tiếng hô tê tâm liệt phế, từ trong tiếng hô, hắn nghe ra được Tô Hiểu Du có bao nhiêu thống khổ. Nhân Tông nhấc chân muốn đi vào gian phòng, hai thái y bên ngoài vội vàng ngăn lại: "Vạn tuế, xin vạn tuế dừng bước, Tô quý nhân chảy máu quá nhiều, trong phòng đều là một mảnh dơ bẩn, vạn tuế không thể vào." Khóe miệng Nhân Tông run rẩy hai cái rồi nói: "Tô quý nhân thế nào rồi?" Hai thái y trao đổi ánh mắt một chút, trầm mặc một lúc mới đồng thời quỳ xuống, nói: "Thần khải vạn tuế, Tô quý nhân bỗng nhiên chảy máu, cũng may chúng ta đến kịp lúc, hiện tại đã ngừng chảy, tánh mạng không lo, chỉ là, chỉ là.." Nhân Tông ý thức được cái gì đó, hắn cảm thấy không dám tin tưởng, miệng quát: "Chỉ là cái gì?" Hai thái y vội vàng dập đầu nói: "Xin vạn tuế thứ tội, bọn thần vô năng, không thể bảo vệ long tử." Cả người Nhân Tông ngây ngẩn, hỏi: "Long tử?" Thái y nói: "Từ hình thể thai nhi để xem xét, chính là long tử." Cả khu vực bỗng nhiên yên tĩnh lại, trong phòng truyền đến tiếng hô thống khổ của Tô Hiểu Du, Nhân Tông chậm rãi chuyển động thân hình, một vòng, lại một vòng. Sắc mặt của hắn đau khổ, phẫn nộ, tuyệt vọng. Loại tâm tình này không phải nam nhân khác có thể cảm nhận, hắn từng có ba con trai, ba người đều chết hết, hiện tại lại có một, nhưng ngay cả cơ hội sinh ra cũng không có. Nhân Tông ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, rung rung cánh tay của mình, phảng phất như là muốn nói gì, nhưng trong miệng lại cái gì cũng không phát ra được. Vì cái gì? Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ ông trời thật sự không cho phép mình có môt đứa con trai sao? Hai thái y chứng kiến bộ dạng Nhân Tông, vội vàng quỳ bò tới, nói: "Vạn tuế tỉnh táo, vạn tuế nén bi thương, là bọn thần vô năng, là bọn thần vô năng!" Trong phòng lại truyền ra tiếng Tô Hiểu Du hét thảm. Bộ mặt Nhân Tông run rẩy kịch liệt, nhẹ giọng hỏi một câu: "Vì sao lại như vậy?" Hắn hỏi câu này chỉ là vô ý thức, nhưng người khám nghiệm tử thi trong nội cung lại tiếp lời thật nhanh: "Vạn tuế, khuya hôm nay Tô quý nhân ăn là cái bánh ngọt hành thái này, thần đã kiểm tra rồi, bên trong điểm tâm có hai vị thuốc rau sam, tam thất. Những thuốc này đều là đồ ăn cấm kỵ của người mang thai, ăn vào có thể làm cho thai nhi khó giữ được, giờ lại cùng xuất hiện một chỗ, hiển nhiên là có người cố ý." Nhân Tông phục hồi tinh thần, chậm rãi quay đầu lại hỏi: "Ngươi nói cái gì?" Người khám nghiệm tử thi rất là tự tin, lại cầm một cái bánh ngọt hành thái đến, mở ra, lấy ra hai miếng bên trong ra, nói: "Vạn tuế xem, đây là rau sam, đây là tam thất, thần dám dùng đầu trên cổ bảo đảm, tuyệt đối không sai!" Nhân Tông bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến mức bộ mặt hơi biến hình, căn bản không thuộc hoàng thượng nhân hậu nhân từ dĩ vãng, nói: "Ha ha, ha ha ha, thì ra không phải ông trời không muốn ta có con, là có người muốn ta không có con, ai? Người kia là ai? Cái điểm tâm này từ nơi nào đến? Truyền Bao Chửng vào cung, trẫm muốn tìm ra người này, trẫm muốn diệt cửu tộc hắn, tất cả nam đinh, một tên cũng không để lại!" Giọng nói cuối cùng của hắn chính là gào thét. Tin tức trong nội cung truyền cực kỳ nhanh, Bao Chửng còn chưa tới, Tào hoàng hậu liền sợ hãi từ trong cung điện chạy tới. Trong lòng nàng kinh hoảng không thôi, Tô quý nhân mang thai long tử, hơn nữa còn sinh non, nguyên nhân sinh non là ăn bánh ngọt hành thái, nàng có thể không sợ sao? Mặc dù nàng có vẻ hách dịch, mặc dù nàng là hoàng hậu, nếu như bị chuyện này liên quan đến, tổ phụ Tào Bân nàng từ trong quan tài leo ra cũng không cứu nổi nàng. Đi vào tẩm cung Tô Hiểu Du, lúc này những hạ nhân kia đã quét sạch sẽ gian phòng rồi, cả người Tô Hiểu Du sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, Nhân Tông ngồi ở bên cạnh giường của nàng, một đám thái y vội vàng chạy loạn lên. "Vạn tuế, xin vạn tuế thứ tội, xin vạn tuế thứ tội!" Lần này Tào hoàng hậu cũng làm đại lễ, cả người quỳ rạp xuống dưới chân Nhân Tông, dập đầu bành bành. Nhân Tông lạnh lùng nhìn nàng, hỏi: "Điểm tâm là ngươi mang từ đâu tới?" Thời điểm Tào hoàng hậu đang nghĩ ngợi nên nói như thế nào, Tô Hiểu Du nằm trên giường đã mở miệng: "Vạn tuế, sự tình không liên quan đến Hoàng hậu nương nương, mấy ngày nay mỗi ngày nô tì đều đi đến chỗ Hoàng hậu nương nương, nàng rất chiếu cố đối với nô tì, nếu như muốn hại ta, đã sớm hại rồi." Đối với việc Tô Hiểu Du vào lúc này cũng có thể nói chuyện vì mình, Tào hoàng hậu rất cảm động, nàng biết rõ, trong lỗ tai Nhân Tông lúc này, ngươi nói 100 câu không bằng được Tô Hiểu Du nói một câu. Tào hoàng hậu ngẩng đầu nói: "Vạn tuế, nô tì thật sự không biết, những điểm tâm kia là từ trong nhà Bàng phi mang đến cho nô tì, nô tì tự mình ăn một chút không việc gì, mới đưa cho Tô quý nhân, xin vạn tuế minh xét." Bộ mặt Nhân Tông bỗng nhiên run run một hồi, nói: "Bàng phi!" Lá thư của Lữ Di Giản lúc này liền phát huy tác dụng trí mạng, Nhân Tông vẫn chưa điều tra rõ ràng, nhưng quan niệm trong tâm đã làm cho hắn tin chuyện chính là Bàng quý phi làm, hắn đã đến tình trạng không phải là vì điều tra rõ ràng mới hoài nghi Bàng quý phi, mà là vì hoài nghi Bàng quý phi mới đi điều tra. Trong này có khác nhau rất lớn, một là Nhân Tông cần chứng cớ để chứng minh Bàng quý phi có tội, cái khác là Bàng quý phi cần xuất ra chứng cớ để chứng minh Nhân Tông phán đoán sai lầm. Vật chứng cớ này, rất khó tìm, không biết bởi vì một người là hoàng thượng, một người là quý phi là có thể xuất hiện. Con mắt Nhân Tông nhìn Tào hoàng hậu, hỏi: "Ngươi đã nếm qua rồi hả?" Tào hoàng hậu dốc sức liều mạng gật đầu, nói: "Thời điểm đưa tới, nô tì đã nếm một miếng, cung nữ cũng có thể chứng nhận." Người khám nghiệm tử thi liền nói: "Vạn tuế, hai vị thuốc này bản thân không có độc tính, chỉ là người có thai cấm không được ăn, người bình thường ăn vào không đáng ngại." Nhân Tông nở nụ cười, nụ cười đó lại làm cho Tào hoàng hậu cảm thấy sợ. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng khoát tay, nói: "Hoàng hậu đứng lên đi, trẫm biết sự tình không có vấn đề gì liên quan đến ngươi, là có người muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, diệt trừ đứa trẻ trong bụng Tô quý nhân, còn có thể giá họa cho ngươi, kế sách thật độc, trước kia trẫm đã nhìn lầm nàng." Trần Nguyên nghe Nhân Tông nói lời này, chỉ biết Lão Bàng à, ngươi không có cơ hội mừng đại thọ rồi. Ánh mắt của hắn vụng trộm nhìn thoáng qua Dương Nghĩa, hiện tại Dương Nghĩa có thể nói là một người duy nhất nắm chứng cứ, cũng là một cơ hội để Lão Bàng sống sót. Lão Bàng có thể nói là Dương Nghĩa tráo đổi trên đường, nhưng không sao, Nhân Tông sẽ không tin tưởng, Trần Nguyên cũng sớm nghĩ kỹ kế sách ứng đối, hắn lo lắng nhất là, Dương Nghĩa có thể tự mình nói ra hay không. Bao Chửng đến rồi, nghe xong cả chuyện, ánh mắt Bao Chửng bỗng nhiên liếc xéo qua hướng Trần Nguyên, Trần Nguyên lại bỗng nhiên cảm giác hơi kinh hãi, hắn cảm giác dường như Bao Chửng đã phát hiện ra cái gì đó. Kỳ thật kế hoạch giữa Trần Nguyên và Lữ Di Giản không phải quá nghiêm mật, chỉ có điều Trần Nguyên phát động quá đột nhiên, hơn nữa còn một chiêu trí mạng, mặc dù chỉ là một kế nho nhỏ, Bàng Cát cũng sẽ bởi vì không có thời gian chuẩn bị mà bị lọt vào hố sâu. Bao Chửng nói: "Vạn tuế, việc này không phải chuyện đùa, thần cho rằng phải có chứng cớ vô cùng xác thực mới có thể kết án." Nhân Tông nhìn hắn, nói: "Muốn chứng cớ gì? Ngươi đi tìm, ngày mai trẫm muốn kết quả."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]