Nước trà xông vào mũi làm cho người ta cảm giác được một mùi thơm ngát, mấy thứ điểm tâm trên mặt bàn cũng thập phần tinh sảo, nhưng Gia Luật Lũ Linh hiện tại giống như một pho tượng Phật đá, ngồi ở đối diện Trần Nguyên, trên mặt mang theo một loại cười lạnh, hỏi: "Ngươi vì sao không cho những người bên ngoài kia tiến đến? Không sợ ta ở chỗ này giết ngươi sao?"
Trần Nguyên mỉm cười, từ trong lòng rút ra một thanh đoản đao, đưa tới trước mặt Gia Luật Lũ Linh, vừa để xuống vừa nói: "Nếu như ngươi cảm thấy giết ta có thể giải tức giận mà nói, hiện tại có thể động thủ."
Nói xong, hắn cầm lấy một khối bánh ngọt hoa quế, nhét vào trong miệng Gia Luật Niệm Trần, nói: "Đến đây, từ từ ăn, không nên để nghẹn."
Trước mặt Gia Luật Niệm Trần không phải nước trà, mà là một bát cháo ngọt Trần Nguyên cố ý lại bảo quán trà làm, dùng khẩu vị đứa trẻ để nấu, bởi vậy mà vô cùng phù hợp.
Gia Luật Lũ Linh nhìn đoản đao trên bàn, cũng không vươn ra cầm, nói: "Trần Thế Mỹ, ngươi không buông tha ta hả? Ta cũng đã như vậy, ngươi còn muốn thế nào?"
Trần Nguyên sờ sờ đầu Niệm Trần, nói: "Đây là con của ta."
Gia Luật Lũ Linh cực kỳ kiên quyết nói: "Hắn và ngươi không có quan hệ gì hết, hắn là của ta, không có hắn, ta căn bản không có khả năng sống đến hiện tại."
Trần Nguyên gật đầu, thần sắc rất là ảm đạm, nói: "Ta biết rõ, ta chưa từng hi vọng ngươi có thể tha thứ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-nguu-pho-ma-gia/1616749/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.