Tần Hương Liên có lẽ vẫn là người dễ dàng tha thứ, nàng luôn luôn cho rằng, hoàng thượng vội vã thúc dục Trần Nguyên như vậy, tất nhiên là Tây Cương không thể ly khai khỏi tướng công của mình, nói rõ là tướng công mình rất có bản lĩnh, nàng sẽ vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo.
Nhưng trên mặt Triệu Ý lại treo vẻ giận dữ, nói: "Mới vừa về nhà đã muốn đi, chớ không phải là ngươi không thể rời khỏi Đảng Hạng được à?"
Hai vị lão nhân lần này lại đứng ở bên Triệu Ý, lão gia run run bờ môi đã không còn quá lưu loát, nói: "Nói với hoàng thượng, ở thêm hai ngày, nói nàng dâu của ngươi có tin vui."
Vừa nghe lời này đã biết, đầu lão nhân gia đã có chút không còn minh mẫn nữa, Triệu Ý có tin mừng, Nhân Tông so với bản thân hắn còn biết sớm hơn nhiều.
Trần Nguyên gắp cho hắn một khối thịt béo, nói: "Cha, ngươi đã già rồi, đừng quan tâm nhiều, ngươi cứ giữ gìn thân thể thật tốt, so với cái gì cũng quan trọng hơn!"
Đầu lão gia rung động, bờ môi run lẩy bẩy nửa ngày trời sau mới nói ra một câu: "Ừm, lớn rồi, không quản được ngươi, muốn đánh cũng không đuổi kịp nữa."
Trần Nguyên vừa nghe xong liền nở nụ cười, cũng không tiếp tục nói cái gì với lão gia, hắn biết rõ lão gia trúng gió, có thể đứng lên đi lại đã là phúc khí rồi, hiện tại đầu lão gia có chút không quá minh mẫn, mình không cần biện luận cái gì với hắn.
Hài lòng thì nói theo hắn, không hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-nguu-pho-ma-gia/1616700/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.