Đổng Khuê không nói gì nữa, nhìn người Đảng Hạng đã tiến vào trong tầm bắn của cung nỏ, liền nói một câu với thanh niên chỉ khoảng mười sáu tuổi bên cạnh mình: "Tiểu tử, một lát nữa nhớ đi theo đằng sau ta."
Tiểu tử kia gật gật đầu.
"Nỏ, phóng!"
Binh sĩ Đảng Hạng đang vọt tới vùi đầu dưới mông đít đồng đội phía trước, tường lá chắn cao cao là thủ đoạn phòng ngự ngăn cung nỏ cản quân Tống hữu hiệu nhất.
Hàng thứ nhất, một binh sĩ Đảng Hạng đang vọt tới phía trước, hắn cảm giác tấm chắn của mình bị nện bộp bộp, liên tục rung động, chấn động đó lại khiến cho cánh tay của hắn bắt đầu run lên, một chi tên nỏ bắn trúng chân của hắn, lực xuyên thấu cường đại thoáng một tý đã ghim chặt chân của hắn lên trên mặt đất.
Tên binh lính kia lập tức phát ra một tiếng hét thảm, nhưng đồng đội sau lưng mặc kệ những chuyện này, vẫn tiếp tục đẩy hắn tiến về phía trước.
Người Đảng Hạng kia biết rõ, nếu như mình không đi, sẽ bị người phía sau đẩy ngã, từng đôi chân to sẽ xông lên trên, giẫm qua người mình để đi.
Hắn càng hung ác hơn, chân dùng sức một rút, đơn giản chỉ cần rút bàn chân bị đóng đinh trên mặt đất ra.
Một hồi đau đớn vô cùng khủng khiếp lập tức đánh úp vào trong lòng, tấm chắn trong tay hơi chậm một chút, lại một chi tên nỏ vừa vặn bắn xuyên qua khe hở, đính ngay phía trên bộ não của binh sĩ Đảng Hạng này.
Người binh lính kia há to miệng, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-nguu-pho-ma-gia/1616652/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.