Nhưng Dương Văn Quảng không cho hắn bao nhiêu thời gian, mới tụ tập hơn ba trăm người, một hồi xen kẽ mãnh liệt lại khiến cho cái phương trận nho nhỏ này tản ra lần nữa.
”Lại tập trung lại tập trung!” Dương Hành Lang dốc sức liều mạng hô lớn.
Dương Văn Quảng nghe thấy, liền quay đầu lại, tức giận mắng một câu: “Mẹ nó, muốn chết!”
“Tên nỏ!”
Loại nỏ trong tay quân Tống là loại tiên tiến nhất hiện nay, trải qua Tôn Công Sáng nhiều lần cải tiến, trải qua những Dương gia thân binh ăn nằm ở chiến trường kia đưa ra ý kiến, không riêng tốc độ bắn nhanh, mà ngay cả tốc độ đổi hộp nỏ cũng không phải bình thường, chỉ cần trong vài chục bước chung quanh không có địch nhân, liền có đầy đủ thời gian thay nỏ hộp.
Dương Văn Quảng vừa dứt lời, mấy trăm chi tên nỏ giống như mưa trút xuống hướng người Đảng Hạng, người Đảng Hạng liên tục không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bọn hắn vốn cũng không phải là bộ binh chuyên nghiệp, khuyết thiếu tấm chắn bảo vệ, những người bị một nỏ bị mất mạng kia coi như may mắn, rất nhiều người không may mắn thì nằm trong vũng máu khóc thét, bọn hắn phí công che miệng vết thương của mình, nhưng máu tươi từ trong khe hở da thịt, không ngừng phun ra.
Sắc mặt Dương Văn Quảng âm trầm, thanh âm khóc thét kia không có chút nào đả động quyết tâm tiếp tục chiến đấu của hắn, đối phương đã để cho mình vào được, không giết mấy Đại tướng, chẳng khác gì là phụ lòng chính mình?
Hương vị huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-nguu-pho-ma-gia/1616599/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.