Hồ Tĩnh giống như nóng lòng, nhanh chóng chuyển hướng chủ đề: "Không phải không cho ngươi đến đây sao?"
Trần Nguyên nhỏ giọng nói: "Ta lo lắng cho ngươi, không nhìn thấy ngươi an toàn, ta đứng ở khách điếm, luôn cảm thấy lo lắng."
Đối với một nữ nhân mà nói, biết có người lo lắng cho mình, sẽ cảm giác được sự hạnh phúc, Hồ Tĩnh đương nhiên cũng không ngoại lệ, vừa rồi có chút bi ai, nhưng bây giờ trên mặt treo đầy vẻ tươi cười, tay bám vào cánh tay Trần Nguyên lại càng chặt.
Chỉ là, Trần Nguyên phát hiện sau lưng nụ cười này của nàng, phảng phất như đang cất dấu cái gì đó.
Nữ nhân này thật sự rất kỳ quái, võ công của nàng không cao lắm, ít nhất tại trong mắt cao thủ như Bàng Hỉ và Bạch Ngọc Đường, nàng căn bản không đáng để nhắc tới.
Nhưng nàng lại có dũng khí của những cao thủ kia, mỗi lần gặp phải chuyện gì đó, nàng luôn dám đứng ra, không để ý an nguy của mình, phảng phất như mạng của nàng không đáng tiền.
Là cái gì cho nàng dũng khí lớn như thế? Là cái gọi là nghĩa khí giang hồ, hay là thù hận mình vừa mới nghe được kia?
Thù hận là thứ đả thương người, người bị hận có thể từ từ còn sống, như Bàng Cát, cả Đại Tống không biết có bao nhiêu người hận hắn, nhưng hắn vẫn sống rất dễ chịu.
Mà người mang lòng thù hận, thường thường đều bị thù hận dày vò, cả đời đều không thể hạnh phúc.
Nếu như Hồ Tĩnh thật sự bởi vì thù hận, mới có dũng khí, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-nguu-pho-ma-gia/1616342/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.