Ngày mai, Trương Long và Triệu Hổ tiếp tục đuổi theo hung phạm, Bạch Ngọc Đường tiếp tục chơi trò mèo đuổi chuột, chính mình thành thành thật thật mở quán, không lẫn lộn cùng bọn họ.
Tâm thần rất loạn, nhưng lăn qua lăn lại cũng ngủ mất, đợi Trần Nguyên tỉnh lại, mặt trời vừa mới xuất hiện, Trần Nguyên đẩy cửa phòng, hít một hơi không khí mới mẻ, chứng kiến chưởng quầy cũng vừa vừa bắt đầu lau bàn, lập tức cười nói: "Lão bản dậy sớm quá! Những chuyện này để cho ta tới làm đi."
Nói xong liền đoạt lấy khăn lau.
Dương chưởng quỹ nhìn hắn một cái, cũng mang dáng tươi cười nói: "Tiệm rượu kia hôm nay sẽ là của ngươi rồi, tiền thuê mỗi tháng mươi lượng bạc, thế nào?"
Trần Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Chưởng quầy, ngươi giết người à? Một tháng mươi lượng bạc, đều đủ thuê cả khách điếm này của ngươi!"
Dương chưởng quỹ cười hắc hắc: "Mươi lượng bạc cho người khác thuê là mắc, nhưng cho Trần công tử ngươi thuê, ta còn nghĩ mình bị tổn thất nặng đó!"
Trần Nguyên vừa lau cái bàn, thân thể tiến đến trước mặt chưởng quầy: "Trên đường, phòng ở lớn như quán rượu của ngài, một tháng tiền thuê chỉ hai ba lượng, ngài thu ta mười lượng, không phải quá đắt sao?"
Dương chưởng quỹ cũng không dong dài cùng hắn, trong chớp mắt đã trở lại quầy: "Ngươi thích thuê thì thuê! Việc đầu tiên phải nói trước rồi, nếu ngươi không thuê, cũng không phải là ta nói, không tính toán gì hết."
Trần Nguyên tranh thủ chạy tới quầy hàng, duỗi ba ngón tay ra: "Ta cho ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-nguu-pho-ma-gia/1616249/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.