Chương trước
Chương sau
"Kiều huynh, như vậy liền cáo từ, hi vọng ngày sau còn có cơ hội gặp lại!" Diệp Thần quay về phía Kiều Cổ Vũ ôm quyền nói.
Chuyện đã nháo đến nước này, Thiên Linh Tông chỉ còn cách chạy khỏi nơi này mà thôi, thậm chí ngay cả đại hội bách tông diễn nghĩa lần này cũng không còn cơ hội tham gia nữa.
Kiều Cổ Vũ mặt đầy vẻ phức tạp, hắn chỉ biết cười khổ mà quay về hướng Diệp Thần nói: "Thuận buồm xuôi gió."
Tuy rằng trong miệng phát ra câu thuận buồm xuôi gió, thế nhưng Kiều Cổ Vũ hắn cũng biết, Thiên Linh Tông lần này chạy trốn nhất định là lành ít dữ nhiều rồi.
Chém giết mười mấy tên môn đệ của Tử Vận Tông, thậm chí còn đem cả đại đệ tử nội môn Tử Vận Tông chém đứt đầu, chuyện này quả thật chính là đắc tội chết với Tử Vận Tông rồi, không còn một chút cơ hội thương lượng nào cả!
Ngay ở thời điểm đoàn người Diệp Thần gấp gáp vội vội vàng vàng chuẩn bị rời đi khỏi Tử Nguyệt Thành, thì một đám người từ bên trong Tử Nguyệt Lâu liền vọt ra.
"Đứng lại!"
Tử Nguyệt Lâu, vốn là thế lực lệ thuộc vào Tử Vận Tông, hay cách nói khác ông chủ sau màn của Tử Nguyệt Lâu bọn họ, chính là một tên trưởng lão của Tử Vận Tông.
Trước đây bọn họ vẫn luôn ở bên trong âm thầm quan sát hành động của đám người Diệp Thần, bởi vì bọn họ nhìn thấy Nhiếp Phong hung sát như vậy, thì làm sao bọn họ còn dám chạy ra nữa.
Nhưng mà bây giờ đám người Diệp Thần đang muốn rời đi, bọn họ liền không còn cách nào khác là phải đi ra ngăn cản bọn người Diệp Thần lại, nếu bỏ mặc Diệp Thần rời đi như thế, vậy thì đám người Tử Nguyệt Lâu bọn họ chính là những người đầu tiên phải chịu lửa giận của Tử Vận tông!
Diệp Thần quay đầu lại, liếc mắt nhìn những người bên trong Tử Nguyệt Lâu vọt ra này, lạnh lùng phun ra một chữ:
"Cút! !"
Đám người của Tử Nguyệt Lâu, mạnh nhất cũng chỉ là thông thần hậu kỳ mà thôi, thực lực cùng Cô Nho Vân cũng không bằng, cái này cũng là nguyên nhân bọn họ trước đây không dám đứng ra, chỉ là muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Bây giờ đám người Diệp Thần muốn rời đi, bọn họ liền không nhịn được nữa, những người Tử Nguyệt Lâu này coi như là trong lòng sợ chết, thì cũng không thể không đứng ra ngăn cản.
Đây là chức trách của bọn họ, bởi vì thất trách thì hậu quả của nó rất nghiêm trọng!
"Làm càn, giết đệ tử nội môn Tử Vận Tông, còn muốn thong dong rời đi nữa hay sao. Các ngươi là đang nằm mơ à!" Ở trong đám người Tử Nguyệt Lâu, đi ra một tu sĩ thông thần cảnh hậu kỳ, cao giọng quay về Diệp Thần hô to.
Những người của Tử Nguyệt Lâu này. Có khổ cũng không thể nói ra, như gặp gỡ đám người Diệp Thần muốn rời đi này. Bọn họ cũng chỉ có thể đi ra thả miệng pháo, kỳ thực chỉ là trong lòng đang nóng nảy không thôi.
Bởi vì bọn họ đã thông báo cho đại nhân sau màn của Tử Nguyệt Lâu, một tên hóa thần cảnh đang bế quan bên trong, chỉ trong chốc lát nữa thôi, vị đại nhân này sẽ xuất hiện.
Cao thủ cảnh giới hóa thần, như vậy liền có thể dễ dàng trấn áp đám cuồng đồ Thiên Linh Tông này rồi!
Diệp Thần tự nhiên cũng nhìn ra dụng ý muốn kéo dài thời gian của đối phương, cho nên cũng không có dây dưa gì nữa, nói gì cũng không nói liền dẫn mọi người Thiên Linh Tông chuẩn bị thối lui.
"Ai cho ngươi đi!" Cái thống lĩnh thông thần hậu kỳ của Tử Nguyệt Lâu kia liền lần thứ hai hô to, do dự một lát rồi mới đuổi theo đám người Diệp Thần.
Hắn cũng không có tới quá gần đám người Diệp Thần bọn họ. Mà là vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, tra xét phương hướng đoàn người Diệp Thần bọn họ chuẩn bị chạy trốn.
"Xèo!" Tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy một vệt ánh sáng cắt phá trời cao xẹt qua người hắn, kinh hồn vạn phần.
Đây là một ngọn phi đao.
Tiểu Lý Phi đao!
Một đao nhanh tới mức này, đến mức làm người ta cảm thấy kinh hãi, quả thực vô cùng khủng bố, khác nào một tia điện mang, ép thẳng tới yết hầu hắn.
Trong ngàn cân treo sợi tóc đó, cái tên thống lĩnh kia mặt đầy vẻ sợ hãi, hắn hầu như là dùng hết lực lượng toàn thân cong người né tránh thanh phi đao.
"Xoạt xoạt!" Hắn cảm giác được gân cốt toàn thân đều bị chính mình là cho nứt ra rồi.
Vặn vẹo mạnh như vậy, chính hắn cũng đã tự làm mình trọng thương, thế nhưng dù sao hắn cũng đã né được một chiêu trí mạng này. Một vệt đao mang lướt sát qua yết hầu hắn.
Một đạo vết máu nhẹ nhàng liền xuất hiện ở trên cổ tên thống lĩnh, để hắn sợ hãi không thôi.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, thì cổ họng của hắn đã bị ghim vào một ngọn phi đao, đột tử tại chỗ rồi.
Hai chân tên thống lĩnh run rẩy, cũng không dám đuổi theo nữa, vừa cùng tử vong gặp mặt thoáng qua, hắn đã thật sự sợ hãi rồi, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn người Diệp Thần rời đi.
"Tông chủ, chúng ta nên đi nơi nào?" Bỏ rơi được truy binh sau lưng, Đại trưởng lão Úy Trì Phong lập tức quay về phía Diệp Thần hỏi.
Phải đi con đường nào sao?
Trên mặt Diệp Thần lúc này cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Đắc tội với Tử Vận Tông, thì toàn bộ Tử Vân cương vực này đều không còn chỗ cho bọn họ dung thân nữa. Chỉ có thể bỏ đi xa xứ mà thôi.
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể rời khỏi Tử Vân cương vực mà thôi. Tìm kiếm địa bàn đặt chân mới." Chỉ có rời khỏi Tử Vân cương vực, thì bọn họ mới có thể tránh thoát được nanh vuốt của Tử Vận Tông!
Nhị trưởng lão Lý Kiến Hoa mặt cũng đầy vẻ cay đắng cùng không cam lòng, nhẹ giọng hỏi: "Tông chủ, Thiên Linh Tông chúng ta ở Nguyệt Thai thành kinh doanh mấy trăm năm rồi, liền như thế mà bỏ đi sao?"
Diệp Thần cũng thở dài nói: "Đã đến nước này ròi, chúng ta còn cần phải cân nhắc tới truyền thừa của tông môn nữa, có thể tránh được một kiếp này tránh được lửa giận của Tử Vận tông, thì tất cả đều đáng giá bỏ đi!"
"Thiên Linh Tông, nhất định phải giải tán, nếu không thì một khi Tử Vận Tông giáng lâm, toàn bộ đệ tử của Thiên Linh Tông đều sẽ bị liên lụy, thậm chí là bọn họ cũng sẽ đánh mất đi tính mạng ."
Đối mặt với thứ khổng lồ như Tử Vận Tông, Thiên Linh Tông căn bản cũng không có chút sức đề kháng nào!
Dừng lại một chút, Diệp Thần lại tiếp tục nói: "Trong tông môn còn không biết chuyện này, ta nhất định phải lập tức thông báo cho tông môn."
Diệp Thần móc ra thiên ấn, câu thông với vân hải khí vận của Thiên Linh Tông.
Nguyệt Thai thành, bên trong vân hải khí vận của Thiên Linh Tông, pho tượng số mệnh của Diệp Thần bỗng nhiên mở mắt ra.
Cùng lúc đó, bên trong pho tượng liền truyền đến âm thanh của Diệp Thần: "Đệ tử Thiên Linh Tông nghe lệnh, ngay hôm nay ta sẽ giải tán Thiên Linh Tông, bọn người các ngươi ai đi đường nấy, không được ở lại Thiên Linh Tông nữa, bằng không sẽ trêu chọc đến họa sát thân!"
Nghe được lời nói này của Diệp Thần, toàn bộ trên dưới Thiên Linh Tông lập tức sôi trào hẳn lên, tất cả mọi người đều tràn ngập sợ hãi.
"Cái gì, đây là âm thanh của tông chủ!"
"Tông chủ muốn giải tán Thiên Linh Tông, muốn chúng ta rời khỏi Thiên Linh Tông, chuyện gì thế này? ?"
Vô số đệ tử trợn to hai mắt, chính mình cũng không thể tin tưởng được mà nghe những lời nói này.
Diệp Thần cầm trong tay thiên ấn, lời nói của hắn lần thứ hai từ bên trong pho tượng số mệnh truyền ra: "Đây là bản tông cho các ngươi dưới cái mệnh lệnh cuối cùng, chỉ cần còn coi mình là đệ tử của Thiên Linh Tông, nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của bản tông đưa ra!"
"Thiên Linh Tông ta sắp có đại họa lâm đầu, bởi vì người chúng ta đã đắc tội chính là Tử Vận Tông, vì thế ta cũng không mong các ngươi phải chết, cho nên các ngươi nhất định phải rời khỏi Thiên Linh Tông, đồng thời không cho phép hướng về phía người khác đề cập tới chuyện các ngươi đã từng là đệ tử của Thiên Linh Tông! !"
Thời điểm nói ra những câu này, trong giọng nói của Diệp Thần tràn ngập sự bi thương cùng bất đắc dĩ, hắn mặc dù là xuyên không mà đến, thế nhưng ở Thiên Linh Tông sinh hoạt mấy tháng, đã sớm đem Thiên Linh Tông xem là nhà của chính mình rồi.
Đặc biệt là những người đệ tử Thiên Linh Tông này đối với mình là cảm giác không muốn xa rời cùng tin cậy, cũng làm cho trong lòng Diệp Thần có một loại cảm giác thỏa mãn, hắn cũng không nỡ giải tán Thiên Linh Tông.
Tin tức Thiên Linh Tông giải tán truyền ra, trong đầu Diệp Thần cùng bất luận người nào đều có một loại thất lạc, đều là thương cảm vô cùng.
Mà trong giọng nói Diệp Thần có loại thương cảm này, cũng ảnh hưởng đến chúng đệ tử của Thiên Linh Tông rất nhiều.
"Không, ta sẽ không rời khỏi Thiên Linh Tông!"
"Ta từ nhỏ gia nhập Thiên Linh Tông, bây giờ cũng đã năm mươi sáu tuổi, một đời này ta chưa bao giờ rời khỏi Thiên Linh Tông, ta sinh là người của Thiên Linh Tông, chết sẽ là quỷ của Thiên Linh Tông! ! !"
"Không sai, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi Thiên Linh Tông, coi như là Tử Vận Tông thì làm sao, nó dựa vào cái gì để khiến ta xa xứ, cho dù có chết, ta cũng phải chết ở Thiên Linh Tông."
"Cha mẹ ta là đệ tử Thiên Linh Tông, ông nội ta cũng là đệ tử Thiên Linh Tông, thậm chí cả tổ phụ ta cũng là đệ tử Thiên Linh Tông, ta tại sao lại có thể rời khỏi Thiên Linh Tông được cơ chứ? Ta tuyệt đối sẽ không rời đi, ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ Thiên Linh Tông, chết cũng sẽ không! !"
"Tử Vận Tông muốn đối phó Thiên Linh Tông ta, liền từ trên thi thể của ta dẫm lên đi!"
. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.