Chương trước
Chương sau
Dịch giả: rolland

Tâm tình của Yến Triệu Ca bình tĩnh, không chút hốt hoảng.

Đi trong bóng tối như thế này, không nghi ngờ là một sự trui luyện đối với tinh thần ý chí.

Có bất kỳ mềm yếu, lười biếng, dao động nào, cũng sẽ khiến bóng tối thừa dịp mà vào, thông qua chống cự lại sự cám dỗ của bóng tối, ý chí của Yến Triệu Ca lấy được thăng hoa, từ từ loại bỏ tạp chất, tâm linh thông thấu.

Đến cuối cùng, Yến Triệu Ca đi trong bóng tối vô tận, nhưng thản nhiên, ung dung thoải mái, bóng tối tuy có thể kéo người khác vào vực sâu, đối với hắn không còn tác dụng nữa.

Lúc này, Yến Triệu Ca như có cảm giác, mỉm cười ngẩng đầu, trong bóng tối trên đỉnh đầu, có một đôi mắt đen nhánh, lẳng lặng nhìn chăm chú hắn.

Trong bóng tối tĩnh lặng, Yến Triệu Ca không nói gì, đôi mắt màu đen cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng giữa hai bên có một sự liên hệ kỳ lạ.

Tròng mắt màu đen không buồn không vui, nhưng lại giống như thừa nhận sự tồn tại của Yến Triệu Ca, dần dần khép lại, không xuất hiện nữa, phảng phất như chưa từng tồn tại qua.

Yến Triệu Ca khẽ cười, hắn lúc này cũng thối lui ra thế giới bóng tối.

Lại thấy ánh sáng lần nữa, Yến Triệu Ca vô cùng hứng thú lật chơi lư hương màu đen.

Chỉ thấy dưới đáy của lư hương khắc hai chữ.

Phệ Địa.

Yến Triệu Ca nghĩ đến lúc giao thủ cùng Triệu Hạo, Triệu Hạo đã từng kêu lên hai chữ này.

"Phệ Địa Lô sao?"

Yến Triệu Ca nghĩ trong lòng.

Vật này không giống bảo vật, cũng không phải Linh binh, nhưng lại có linh tính và ý chí của mình.

Đôi tròng mắt màu đen cũng không phải tinh thần ấn ký do người khác lưu lại, mà là linh tính của Phệ Địa Lô hiển hoá ra.

Yến Triệu Ca tự lẩm bẩm:

"

- Thú vị a, muốn chân chính nắm giữ món bảo vật này, mà không phải sử dụng một cách vụng về như Triệu Hạo, sợ là cần phí một ít công phu.

Yến Triệu Ca thu lại lư hương, đứng tại chỗ, tiếp tục điều tức.

Lúc trước, hắn hao tổn hết sức to lớn, tuy không nói đến đèn cạn dầu, nhưng cũng là một trên tiêu hao nhiều nhất từ trước tới nay.

Giao thủ với đám người Lưu Thịnh Phong, Triệu Hạo thì thôi, mấu chốt là tinh khí thần của hắn cùng Lôi Đế Chi Nhãn toái phiến tương hợp, thúc giục Sát Na Chi Lôi, trong sát na bùng nổ toàn bộ lực lượng của Thánh binh toái phiến.

Bản thân Yến Triệu Ca chưa bao giờ gặp phải tình trạng sau khi thu lại Lôi Đế Chi Nhãn toái phiến, tinh khí hoàn toàn khô cạn, có cảm giác như "kẻ gian đi vào nhà trống" vậy.

Nhưng, Yến Triệu Ca muốn khôi phục, cũng không hề khó khăn.

Trong Đan điền Khí hải, hỗn độn khí chấn động, phân hóa thành từng dòng khí băng hoả, âm dương tương tế, nhanh chóng bổ sung nguyên khí khô cạn.

Nếu muốn nói thì, Lôi Đế Chi Nhãn toái phiến lần này phiền toái rất nhiều.

Thánh binh toái phiến hoá thành bảo châu màu tím, lúc này đã ảm đạm không ánh sáng, giống như một viên đá xám tầm thường, không chút sáng bóng.

Yến Triệu Ca dùng tâm thần câu thông, cũng chỉ cảm giác được linh tính cực kỳ bé nhỏ, nó giống như rơi vào trạng thái chết giả vậy.

Muốn đem nó hoá thành lôi quang, tương hợp với mắt phải, hiện tại không thể được.

Yến Triệu Ca vừa điều tức, vừa suy nghĩ:

"Dù sao chỉ là toái phiến, không phải Thánh binh Lôi Đế Chi Nhãn chân chính lúc ban đầu."

"Trong truyền thuyết, Lôi Đế Chi Nhãn lúc toàn thịnh, một Sát Na Chi Lôi, khai thiên tích địa, hơn nữa, trong một sát na, lực lượng hoàn toàn khôi phục như lúc đầu."

"Giống như hô hấp của con người vậy, thở một cái hít một cái. Còn như thần lôi có thể đánh nát hư không, hút một cái, tinh hoa trong thiên địa xung quanh bổ sung tự thân."

"Mà bây giờ, lực lượng của nó hao hết cần phải có thời gian bổ sung, chỉ sợ rất lâu, mà thời điểm sử dụng lần sau, không thúc giục Sát Na Chi Lôi thì không sao, nếu không cũng giống như lần này, một lần dốc hết tất cả."

Yến Triệu Ca phun ra một ngụm trọc khí thật dài, trạng thái đã khôi phục hơn phân nữa:

"May mà trước đây thành lập liên lạc chặc chẽ với Lôi Đế Chi Nhãn, bằng không sẽ phiền toái không ít a."

"Lần sau trở về, nhất định phải tăng cường trình độ trận pháp một chút."

Yến Triệu Ca lắc đầu một cái, xoay người nhìn về một bên khác.

Ở nơi đó, đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao nâng đỡ lẫn nhau, băng bó vết thương, điều tức hóa giải thương thế.

Thấy Yến Triệu Ca nhìn qua, Diệp Trọng Châu than thở nói:

- Yến sư đệ, lần này nhờ có ngươi, nếu không mấy người chúng ta đã mất mạng.

- Không chỉ chúng ta sẽ chất trong tay của Lưu Thịnh Phong, quan trọng hơn là Cửu U môn mở ra, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Yến Triệu Ca đi tới:

- Diệp sư huynh khách khí, thời điểm này, nếu có năng lực làm chút chuyện, tự nhiên không thể khoanh tay đừng nhìn.

- Chỉ là lúc phá trận, ta cần thời gian chuẩn bị, các ngươi phải chịu khổ rồi.

Trương Dao liên tục lắc đầu nói:

- Yến sư huynh đừng nói như vậy, là ngươi cứu chúng ta.

Lý Tĩnh Vãn nói:

- Nếu Yến sư huynh không kịp thời ngăn cản Cửu U môn mở ra, quay đầu lại chúng ta vẫn phải chết, hoặc rơi vào trong tay Lưu Thịnh Phong, gặp nhiều hành hạ hơn.

Vừa nói, nàng vừa quay đầu nhìn sang hướng khác, nơi đó, Lưu Thịnh Phong xụi lơ trên mặt đất, nửa chết nửa sống, hai tên đoạ ma bị Yến Triệu Ca chém giết, thi thể đã biến mất không thấy.

Lúc này Nguyễn Bình đang băng bó vết thương của mình, khuôn mặt tái nhợt, vẻ mặt yếu ớt, nhưng ánh mắt lạnh như băng.

Hắn đứng bên cạnh Lưu Thịnh Phong, mắt nhìn xuống Lưu Thịnh Phong đang nằm dưới đất.

Lưu Thịnh Phong miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tràn đầy sợ hãi cùng nịnh nọt:

- Nguyễn... sư huynh, ngươi đại nhân đại lương bỏ qua cho kẻ tiểu nhân như... aaa!

Nửa lời sau của hắn đứt đoạn, thay vào đó là tiếng hét thê thảm.

Nguyễn Bình dùng sức đạp một cước trên người Lưu Thịnh Phong.

Bụng ngực của Lưu Thịnh Phong đã sớm máu thịt bầy nhầy, lúc này lại bị Nguyễn Bình đạp một cái, liền đau đến không muốn sống.

Nguyễn Bình cố hết súc di chuyển cái chân, sau đó đạp vào vết thương trên cánh tay cụt của Lưu Thịnh Phong.

Lưu Thịnh Phong kêu ôi ôi, hít một hơi lạnh, ngay cả kêu cũng không thể kêu thành tiếng.

Yến Triệu Ca đi tới bên cạnh Nguyễn Bình, Nguyễn Bình nhìn về phía hắn, yên lặng một hồi sau đó nói:

- Đa tạ ân cứu mạng của ngươi.

- Khách khí.

Yến Triệu Ca gật đầu một cái, Nguyễn Bình hơi chần chờ nói:

- Ngươi muốn ngăn cản ta?

Yến Triệu Ca khoát tay:

- Không phải, lưu hắn một mạng, chính là đặc biệt giao cho các ngươi xử trí.

Vừa nói, Yến Triệu Ca lăng không một trảo, từ trên vết thương cánh tay cụt của Lưu Thịnh Phong hút ra một lưu quang màu đen nhỏ bé, rơi vào trong bàn tay của Yến Triệu Ca:

- Ta chỉ hứng thú với pháp môn trọng tố tay cụt tạm thời của hắn mà thôi.

Thu lại hắc quang, Yến Triệu Ca xoay người đi ra:

- Ngươi cứ bận bịu, không cần để ý đến ta.

Nguyễn Bình gật đầu một cái, ánh mắt một lần nữa nhìn xuống Lưu Thịnh Phong, Lưu Thịnh Phong trong nhất thời tuyệt vọng.

Nhìn Lưu Thịnh Phong gào thét thê thảm, Diệp Trọng Châu khẽ nhíu mày, than thở một tiếng, nhưng không nói gì, Lý Tĩnh Vãn cùng Trương Dao cũng quay đầu về hướng khác.

Đồng môn của Lưu Thịnh Phong, Tiếu Vũ, lúc này cũng ngẩn ra, tựa như đang suy nghĩ điều gì.

Yến Triệu Ca nhìn về tháp cao màu vàng.

Nó đã thành một mảnh phế tích, như trong đó, phảng phất như có cái gì tồn tại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.