Võ giả Tông Sư không cách nào thúc giục Trung phẩm Linh binh, Phán Phán tự nhiên cũng không được, nhưng U Lân Ba Quang Đao là Trung phẩm Linh binh, nên tự có linh tính.
Lưỡi đao u lãnh, tự nhiên đem hàn khí xung quanh thu nạp.
Một kiện Trung phẩm Linh binh, cứ như vậy được Yến Triệu Ca tùy tiện treo trên người dị thú, cái này làm cho Trần Lâm vừa hâm mộ vừa ghen tị thiếu chút nữa hộc máu?
Nhìn vẻ mặt bi phẫn muốn chết của Trần Lâm, Yến Triệu Ca thản nhiên cười một tiếng:
- Chỉ đùa một chút thôi, thật ra ta quên lấy cây đao xuống.
A Hổ bên cạnh tiến lên, cởi xuống U Lân Ba Quang Đao trên cổ Phán Phán, lui về sau diễn tốt một người hầu.
Bị chuyện như thế làm gián đoạn, không khí ngột ngạt bị hóa giải, tất cả mọi người xem chiến đều dở khóc dở cười, nhưng cũng nhận biết tài sản hùng hậu của Yến Triệu Ca thêm một bước.
Phán Phán thì làm một bộ mờ mịt, căn bản không quan tâm Tuyệt Hàn Quỷ Lang trước mắt, vẻ mặt quyến luyến không thôi nhìn U Lân Ba Quang Đao bị lấy đi.
Trần Lâm có chút bực bội chỉ huy Tuyệt Hàn Quỷ Lang tiếp tục động thủ.
Tuyệt Hàn Quỷ Lang bị chút thất bại vẫn kiên nhẫn mười thành, cho thấy tính ẩn nhẫn cùng bình tĩnh hiếm thấy.
Từng đạo hàn khí tản ra, tạo thành hàn vụ, trong hàn vụ là một mảnh thế giới băng tuyết, bao phủ tới Phán Phán.
Phán Phán cứ yên lặng ngồi một chỗ, một bộ ù ù cạc cạc.
Trần Lâm có chút mong đợi xem chiến, nhưng rất nhanh, nàng phát hiện, không có U Lân Ba Quang Đao, Tuyệt Hàn Quỷ Lang tạo thành hàn vụ, vẫn càng ngày càng mỏng.
Nhiệt độ xung quanh không hạ thấp mà càng ngày càng lên cao!
"Lần này là cái đồ gì?"
Trần Lâm có chút phát điên, nhưng định thần nhìn lại, trên người Phán Phán lần này không có bảo vật nào.
Nhưng quanh thân đầu đại gấu trúc này sinh ra một ngọn lửa màu trắng.
Ngọn lửa thiêu đốt, không ngừng làm hàn vụ tiêu tan, ngược lại, linh khí hệ hỏa xung quanh bắt đầu bay tới, suy yếu lực lượng của Tuyệt Hàn Quỷ Lang.
Trong lòng Trần Lâm nghiêm túc:
"Sơn Tỳ có thiên phú dị bẩm, không chế Bạch Hỏa Hắc Thủy..."
Nàng quả quyết nói:
- Tuyệt Hàn, động thủ! Không thể kéo dài được nữa!
Phong thủy luân chuyển, bây giờ đến phiên Trần Lâm cùng Tuyệt Hàn Quỷ Lang không dám trì hoãn nữa, càng kéo dài càng bất lợi cho bọn họ.
Tuyệt Hàn Quỷ Lang bắt đầu chủ động công kích. Tốc độ cực nhanh, cơ hồ không chậm hơn Võ giả Tiên Thiên của Thiên Lôi Điện.
Nhưng mà Phán Phán nhìn như chậm chạp, nhưng thân thể cao lớn ngồi đó, không lộ bất kỳ sơ hở nào.
Lang tính cẩn thận, Tuyệt Hàn Quỷ Lang trong lúc nhất thời không dám tùy tiện tới gần.
Tuyệt Hàn Quỷ Lang kéo dài một khoảng cách rất lớn, nhưng Phán Phán chỉ cần xoay người một cái là được.
Một lòng phòng thủ, bằng vào lực uy hiếp của Phán Phán, Tuyệt Hàn Quỷ Lang không dám tùy tiện liều lĩnh.
Phán Phán dám cứng rắn chịu đựng nó công kích một hai lần, nhưng nó không gánh nổi lực công kích trầm trọng của Phán Phán.
Cứ như vậy, đối với Tuyệt Hàn Quỷ Lang mà nói thì thể lực tiêu hao vô cùng lớn.
Vốn thể lực của nó ở hạ phong, nếu như vậy kéo dài thì chênh lệch với Phán Phán càng ngày càng lớn.
Mặc dù Tuyệt Hàn Quỷ Lang chiếm thế chủ động, không ngừng vòng quanh Phán Phán, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp tấn công.
Trần Lâm cắn môi một cái:
"Không thể bảo lưu nữa, nếu động thủ nhất định phải thắng!"
Theo một tiếng huýt sáo bén nhọn của nàng, động tác của Tuyệt Hàn Quỷ Lang đột nhiên dừng lại, ngửa mặt lên trời rú dài, xung quang thân thể xuất hiện một trận Bạo Phong Tuyết nhỏ.
Trong tiếng sói tru thê lương, thân thể của Tuyệt Hàn Quỷ Lang dưới sự thôi thúc của Bạo Phong Tuyết, tốc độ đột nhiên tăng lên một đoạn, hung hãn vọt tới Phán Phán!
Ánh mắt những người xem chiến khẽ híp lại một cái, đầu Tuyệt Hàn Quỷ Lang này lại phát động một loại thiên phú thần thông.
Mượn lực lượng phong tuyết để tăng lên tốc độ cùng lực bộc phát trong nháy mắt, một kích của nó lúc này có mấy phần tương tự như tuyệt học Thao Thiên Triều của Bích Hải Thành, lực lượng toàn thân bùng nổ, vừa nhanh vừa hận!
Yến Triệu Ca cười nhạo một tiếng:
- Đụng chính diện, chết còn nhanh hơn.
Phán Phán từ đầu đến giờ làm một bộ dạng ngây thơ, nhưng trong nháy mắt này, rốt cục thân thể cũng chuyển động.
Đối mặt với một kích toàn lực của Tuyệt Hàn Quỷ Lang, nó căn bản không cần né tránh.
Thân thể cao lớn của nó đột nhiên chồm lên, sau đó nâng lên chân sau, tựa như người giậm chân, ầm ầm đạp xuống!
Bên ngoài thân thể của Phán Phán nổi lên Bạch Hoả hừng hực, bao lấy toàn thân nó.
Trong nháy mắt nó giống như hoá thành một hoả thần!
Dương khí nóng cháy nhất thời làm phong tuyết tan rã!
Tuyệt Hàn Quỷ Lang muốn né tránh, lúc này đã không kịp rồi, đỉnh đầu đột nhiên tối sầm.
Giống như Thái Sơn áp đỉnh vậy, bầu trời biến mất không thấy, không gian xung quanh thân thể bị khoá kín, nó hoàn toàn không thể động đậy.
Oanh!
Bên tay mọi người vang lên một tiếng nổ to, oong ooang loạn hưởng, mặt đất dưới chân chấn động giống như động đất vậy.
Trong tiếng kêu rên, Tuyệt Hàn Quỷ Lang bị Phán Phán một cước giẫm dưới chân!
Gan mật của Trần Lâm dường như sắp nứt ra, chỉ thấy Phán Phán mặt đầy mơ hồ nhìn Quỷ Lang dưới chân mình, sau đó thân thể to mập hơi thay đổi.
Tiếp đó, thân thể to như ngọn núi nhỏ, trực tiếp ngồi xuống!
Trần Lâm nhìn vậy nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, cả kinh la lên:
- Tử Dật mau cứu Tuyệt Hàn!
Không cần nàng nói, một bóng người nhanh như thiểm điện, tàn bạo đánh tới Phán Phán!
Bất ngờ chính là cao thủ đệ nhất trong hàng đệ tử Thiên Lôi Điện tham gia Thông Thiên Hội Minh lần này, Tà Tử Dật!
Nhưng không đợi hắn đến gần, Yến Triệu Ca đã cản phía trước.
Song phương đụng nhau một cái, oanh một tiếng thật lớn.
Mọi người xem chiến cảm thấy hai người va chạm một chiêu này còn rung động hơn hai dị thú Sơn Tỳ cùng Tuyệt Hàn Quỷ Lang đụng nhau lúc nãy.
Nhưng bị ngăn cản như vậy, Phán Phán liền không còn ai quấy rầy, không thèm để ý chuyện gì, lắc lư cái mông ngồi xuống.
Lần này, Tuyệt Hàn Quỷ Lang ngay cả hét thảm thiết cũng phát ra không được, trực tiếp bị Phán Phán đặt mông ngồi xuống, cái mạng liền ô hô, hoá thành một tấm đệm da sói.
Trần Lâm suýt nữa ngã quỵ xuống mặt đất.
Mặc dù cảnh giới của nàng không thấp, nhưng phỏng đoán Võ đạo cùng thực chiến giao thủ cùng người khác không nhiều, hơn nữa bản lãnh của nàng phần lớn đều tập trung vào hai đầu Quỷ Lang trên.
Đầu Quỷ Lang gọi là Thanh Sát thì coi như thôi, đầu Tuyệt Hàn Quỷ Lang này chính là gốc rễ của nàng.
Bây giờ trước mắt nàng bị Phán Phán đặt mông ngồi chết, Trần Lâm liền đỏ mắt lên, nhìn chòng chọc Yến Triệu Ca:
- Ngươi lại hạ độc thủ!
Yến Triệu Ca hờ hững nói:
- Trước tỷ thí, Trần sư muội đã nói như thế nào, ta nhớ không lầm hẳn là "Chiến đấu giữa đi thú, chết là chuyện khó tránh khỏi", nói như vậy đúng không?
- Nếu lúc nãy ta ra tay không kịp, Hắc Thủy Huyền Giao của Diệp sư huynh liền bị Quỷ Lang của ngươi giết chết, sau chuyện này ngươi lại nói như thế nào?
Yến Triệu Ca mở tay ra:
- Ta nhớ lại một chút a, dường như là "Thanh Sát còn chưa mở linh trí, dã tính khó thuần, hết lần này tới lần khác lực lượng lại mạnh mẽ, tiểu muội không cách nào điều khiển hoàn toàn, suýt nữa làm bị thương Hắc Thủy Huyền Giao của Diệp sư huynh, tiểu muội ở chỗ này nói lời xin lỗi Diệp sư huynh, xin Diệp sư huynh đại nhân đại lượng, không nên chấp nhất". Như vậy không sai chứ?
Yến Triệu Ca nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Trọng Châu, Diệp Trọng Châu cười lạnh gật đầu một cái.
Yến Triệu Ca quay đầu lại nhìn Trần Lâm, đột nhiên cười một tiếng:
- Ngươi có cần ta đem những lời còn lại nói cho ngươi hay không? Cũng không có vấn đề gì a.
Trần Lâm sững sốt, chỉ thấy nụ cười trên mặt của Yến Triệu Ca trở nên ngang ngược, trương dương.
- Mọi người có thể thẳng thắn với nhau một chút mà.
Yến Triệu Ca khẽ cười một tiếng:
- Nói cách khác... Phán Phán nhà ta vừa vặn thiếu một cái đệm da sói, nếu con thổ cẩu của ngươi không đưa tới cửa, chúng ta sẽ không động, nhưng nếu tự đưa tới cửa thì chúng ta xin vui lòng làm thịt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]