Dịch giả: rolland
Yến Triệu Ca đi tới trước mặt Lưu Thịnh Phong.
Lưu Thịnh Phong nằm dưới đất, trong đôi mắt có hắc quang quỷ dị chợt lóe.
Hắn cuối đầu xuống giống như đang do dự cái gì đó.
Cảm giác được sát ý không che giấu của Yến Triệu Ca, Lưu Thịnh Phong đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khiêm nhường gần như nịnh nọt:
- Ngươi nói đúng, cặp mắt của ta quả thật không thấy được Chân Long.
- Trước đó ta suy nghĩ, không được bao lâu, ta sẽ không bằng ngươi nên phải thừa dịp hiện tại mà động thủ.
- Nhưng sự thật chứng minh, là con mắt của ta không biết Thái Sơn, không cần sau này, hiện tại ta đều không phải đối thủ của ngươi.
- Từ lúc bắt đầu, ta nên trốn ngươi.
Lưu Thịnh Phong thành khẩn:
- Ngươi đại nhân đại lượng, không nên so đo với ta a.
Ánh mắt nho nhỏ của đầu đại gấu trúc có chút không hiểu tình huống trước mắt là như thế nào.
Trương Dao cùng Võ giả trung niên kia, cũng đang trợn mắt há mồm.
Đây là lời nói ra từ miệng của một Tiên Thiên hậu kỳ Tông Sư sao?
Đây là lời nói mà một đệ tử hạch tâm của Thánh địa Sơn Vực Thương Mang Sơn có thể phát ra sao?
Kiêu ngạo đâu, tàn bạo đâu, Lưu Thịnh Phong hung hăng vênh váo có thể nói ra những lời này sao?
Lưu Thịnh Phong đối với chuyện này không để ý chút nào, vô cùng trôi chảy nói:
- Trên người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-cuong-su-huynh/3142309/quyen-2-chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.