Lưu Thịnh Phong nằm dưới đất, trong đôi mắt có hắc quang quỷ dị chợt lóe.
Hắn cuối đầu xuống giống như đang do dự cái gì đó.
Cảm giác được sát ý không che giấu của Yến Triệu Ca, Lưu Thịnh Phong đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khiêm nhường gần như nịnh nọt:
- Ngươi nói đúng, cặp mắt của ta quả thật không thấy được Chân Long.
- Trước đó ta suy nghĩ, không được bao lâu, ta sẽ không bằng ngươi nên phải thừa dịp hiện tại mà động thủ.
- Nhưng sự thật chứng minh, là con mắt của ta không biết Thái Sơn, không cần sau này, hiện tại ta đều không phải đối thủ của ngươi.
- Từ lúc bắt đầu, ta nên trốn ngươi.
Lưu Thịnh Phong thành khẩn:
- Ngươi đại nhân đại lượng, không nên so đo với ta a.
Ánh mắt nho nhỏ của đầu đại gấu trúc có chút không hiểu tình huống trước mắt là như thế nào.
Trương Dao cùng Võ giả trung niên kia, cũng đang trợn mắt há mồm.
Đây là lời nói ra từ miệng của một Tiên Thiên hậu kỳ Tông Sư sao?
Đây là lời nói mà một đệ tử hạch tâm của Thánh địa Sơn Vực Thương Mang Sơn có thể phát ra sao?
Kiêu ngạo đâu, tàn bạo đâu, Lưu Thịnh Phong hung hăng vênh váo có thể nói ra những lời này sao?
Lưu Thịnh Phong đối với chuyện này không để ý chút nào, vô cùng trôi chảy nói:
- Trên người ta có Hạ phẩm Linh binh Sùng Sơn Khải, ta nguyện ý dâng lên coi như tạ lỗi.
Hắn hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Dĩ nhiên, nếu ngươi giết ta cũng có được Sùng Sơn Khải, ngoài ra những năm này ta có một vài tích góp, mặc dù chưa chắc trân quý, nhưng cũng không tầm thường, ta có thể dâng lên.
Yến Triệu Ca nhìn Lưu Thịnh Phong, không nói gì.
Lưu Thịnh Phong hòa nhã cười nói:
- Ngươi không cần lo lắng chuyện bỏ qua cho ta mà lưu lại hậu hoạn, ngươi cũng nói, ta bắt nạt kẻ yếu mà.
- Biết ngươi mạnh hơn ta, làm sao ta sẽ đi lấy trứng chọi đá chứ?
- Ta tránh ngươi còn không kịp đây, sau này phàm là nơi ngươi xuất hiện, ta lập tức lui chín mươi dặm.
- Ngươi là một đời Yến Vô Địch mới, ngày sau tất nhiên giống cha ngươi, giống như tiền bối Hám Thiên Tôn của quý phái vậy, trở thanh nhân vật vang danh thiên cổ.
- Ta chỉ là một tiểu nhân vật, ngươi không cần để trong lòng, chỉ coi ta là một cái rắm, thả ta đi.
Lưu Thịnh Phong nói thật nhanh, tựa hồ sợ mình nói chậm, sẽ bị Yến Triệu Ca làm thịt vậy.
Trương Dao nhìn không nổi nữa, không nhịn được lên tiếng:
- Ngươi không chỉ đại biểu bản thân người, mà còn là đệ tử của Thương Mang Sơn a!
Lưu Thịnh Phong cười ha ha:
- Ta là sỉ nhục của sư môn, hôm nay nếu nhặt về tính mạng, sau khi về núi ta cam chịu trách phạt.
- Nhưng trước mắt cũng không cần đem sư tôn ra ngoài rồi, dù sao vị Yến sư đệ... a, không phải, là Yến sư huynh, dù sao Yến sư huynh cũng không có cố kỵ trong lòng a.
- Nếu hắn cho là ta đang uy hiếp, liền tức giận lên, vậy mạng nhỏ của ta chẳng phải mất rồi?
Trương Dao cứng lưỡi, nhìn Lưu Thịnh Phong nói không ra lời.
Lưu Thịnh Phong không nhìn nàng nữa, quay lại nhìn Yến Triệu Ca, giãy dụa đứng dậy, hai tay mở ra, cho mình mấy bạt tay:
- Ta đáng đánh, ta có tội, chỉ cầu ngươi tha cho ta.
Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn Lưu Thịnh Phong:
- Lúc trước không phải ngươi nói, ngươi nhìn ta, trong lòng liền không thoải mái sao, chỉ cần giết ta mới thấy thoải mái?
Lưu Thịnh Phong vội vàng cho mình hai bạt tai nói:
- Yến sư huynh, đó là ta nói bậy, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng a.
- Ta đối với người mạnh hơn mình đều vô cùng tôn kính, đều ngoan ngoãn nghe theo.
- Ta chỉ cầu ngươi tha ta một mạng, không nên giết ta, ngươi muốn ta làm gì, ta cũng làm.
Yến Triệu Ca không đáp, đưa tay cầm lấy Linh Kiếm Bích Long khảm trên Sùng Sơn Khải của Lưu Thịnh Phong, sau đó run một cái.
Tử Kim Lôi Kiếm và Phi Lôi Đao chấn động, cùng Linh Kiếm Bích Long tỏa sáng.
Lưu Thịnh Phong lúc này không cách nào nhúc nhích, Sùng Sơn Khải trên người hắn mặc dù nghe lệnh, nhưng không địch lại Linh binh mà Yến Triệu Ca thao túng, lập tức giải thể.
- Cái Sùng Sơn Khải này, tự nhiên là biếu cho Yến sư huynh.
Lưu Thịnh Phong không để ý nói.
Trương Dao há miệng một cái, không có phát ra âm thanh nào.
Đây chính là Linh binh a!
Chính là những đệ tử hạch tâm của Thánh địa như nàng, hay Tư Không Tinh, Triều Nguyên Long, Tiếu Vũ, Lý Tĩnh Vãn, bình thường cũng không có được Linh binh.
Thượng phẩm Bảo binh hoặc là Trung phẩm Bảo binh, mới là tiêu biểu.
Thông thường mà nói, đệ tử hạch tâm của thế lực cấp Thánh địa, phải đột phá Tiên Thiên Tông Sư, sư môn mới ban thưởng Linh binh.
Người không tới Tiên Thiên mà có Linh binh, hoặc là cơ duyên từ bên ngoài, hoặc là người có bối cảnh xuất thân không bình thường như Yến Triệu Ca, Tiêu Thăng, Lâm Chu vậy.
Nhưng dù loại người phía trước hay loại người phía sau đều có rất ít.
Đối với Võ giả Tông Sư mà nói, Linh binh cũng là bảo bối trân quý như mạng.
Mặc dù mạng nhỏ của Lưu Thịnh Phong nhìn như trong tay của Yến Triệu Ca, nhưng hắn phản ứng như vậy, làm cho Trương Dao vô cùng ngạc nhiên.
Đến nổi Võ giả trung niên đang trọng thương bên cạnh, vừa ghen tị vừa khổ sở, thế lực hắn xuất thân, trên toàn tông môn, chỉ có một kiện Linh binh mà thôi, và được làm bảo vật trấn phái.
Yến Triệu Ca tháo ra Sùng Sơn Khải khỏi Lưu Thịnh Phong, đột nhiên cười một tiếng:
- Là có đòn sát thủ gì đi?
- Nhưng mà, ta không có hứng thú nhìn đòn sát thủ của ngươi.
Dứt lời, Linh Kiếm Bích Long trong tay chợt lóe lên kiếm quang.
Lưu Thịnh Phong trợn to hai mắt.
Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, âm thanh này, Yến Triệu Ca rất quen thuộc, chính là trưởng lão của Thương Mang Sơn, Sơn Thạch Ông.
- Tông môn bất hạnh, tông môn bất hạnh a.
Trên tiểu đảo, phong vân biến ảo, một bàn tay to lớn như núi xuất hiện, lòng bàn tay truyền tới hấp lực, cầm đi Lưu Thịnh Phong.
Sơn Thạch Ông không có đích thân đến đây, lúc này là cường giả của Trọc Lãng Các thông qua trận pháp, sinh ra hiệu quả như thế này.
Chuyện mới xảy ra vừa rồi, không chỉ Sơn Thạch Ông nhìn trong mắt, những đại lão của tông môn khác cũng nhìn trong mắt.
Cho dù Sơn Thạch Ông già đời, lúc này cũng cảm thấy mặt nóng rát.
Mất mặt a, từ Thanh Già Hồ ném về Thương Mang Sơn a!
- Ngươi này sẽ bị trông coi nghiêm ngặt, không để hắn làm bậy, chuyện này lão hủ bảo đảm.
Sơn Thạch Ông thở dài hướng Yến Triệu Ca nói:
- Yến tiểu hữu, đệ tử của bản môn đắc tội, xin đừng trách, hoan nghênh ngươi đến Thương Mang Sơn làm khách.
Những lời này cũng chỉ bày tỏ sẽ có bồi thường.
- Tiền bối khách khí.
Yến Triệu Ca đối với chuyện bồi thường cũng không quá để ý, nếu được thì hắn muốn làm thịt Lưu Thịnh Phong hơn.
Nói khó nghe là người này bắt nạt kẻ yếu, không có mặt mũi, đổi một góc độ khác mà xem, có thể nói là biết co dãn, làm được ông lớn, cũng có thể làm được cháu trai.
Khi thất thế thì khom lưng khuỵu gối, khi được thế thì ngông cuồng tàn bạo.
Sau một lát, A Hổ cùng Tạ Du Thiền cũng tìm đến, biết được chuyện đã xảy ra, A Hổ nhe răng:
- Đáng tiếc đây là địa bàn của Trọc Lãng Các, đáng tiếc có đại lão Thương Mang Sơn nhúng tay, nếu không coi như hắn là người của Thương Mang Sơn, hắn cũng không đi được.
Tạ Du Thiền cùng Trương Dao nghe vậy, nhìn nhau cười khổ.
- Lưu Thịnh Phong khẳng định không có mặt mũi tham gia Thông Thiên Hội Minh lần này.
Tạ Du Thiền nghe xong Trương Dao kể lại, tán thán nhìn Yến Triệu Ca nói:
- Yến sư đệ, ngươi so với lời đồn còn mạnh hơn, Thông Thiên Hội Minh lần này, dù có Từ sư huynh tham gia, ngươi cũng là "nhất cho độc tú" a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]