Dịch giả: rolland
Bên Phong Vân Sanh đại cục đã định, cho dù lúc này lọt ra tiếng gió cũng không quan trọng.
Mặc dù Đại Nhật Thánh Tông biết rõ tình hình, cũng không có chuyện gì, dù sao quan hệ hai bên đã rất kém.
Về phần những Thánh Địa khác nghĩ như thế nào, ngoại trừ Thương Mang Sơn phiền muộn ra, kỳ thật cũng không có gì kịch liệt.
Xét cho cùng, Quảng Thừa Sơn luôn đừng ngoài cuộc ở Thái Âm Chi Thí, rốt cục có Thái Âm Chi Nữ thuộc về mình, cũng chỉ là có tư cách tham gia Thái Âm Chi Thí mà thôi.
Thái Âm Quan Miện cuối cùng thuộc về ai, thì phải nhìn kết quả chiến đấu của Thái Âm Chi Nữ.
Cho nên kiêng kỵ của các Thánh Địa khác cuối cùng vẫn là Mạnh Uyển của Đại Nhật Thánh Tông.
Mà Phong Vân Sanh bỏ lỡ rất nhiều thời gian, một lần nữa khởi bước, dưới tình huống bình thường mà nói, rất khó có uy hiếp gì.
Không khách khí mà nói, nếu để cho nàng tham gia Thái Âm Chi Thí lần thứ ba nửa năm trước, kết quả chỉ có thể lót đáy mà thôi.
Thậm chí Thái Âm Chi Thí lần thứ tư nửa năm sau, hơn phân nữa cũng đuổi không kịp.
Chuyện này cùng thiên phú của Phong Vân Sanh không quan hệ, mà là nàng xuất phát "lạc hậu" hơn người khác quá nhiều, đám người Mạnh Uyển, có người nào là loại dễ khi dễ đâu.
Nhưng mà, đây là nói theo tình huống bình thường...
Cho nên đối với việc Lâm Chu đoán được Thái Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-cuong-su-huynh/3142285/quyen-2-chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.