Trong Trấn Long Uyên, một đám người mặc hắc y đang yên lặng dứng thẳng, nhìn vực sâu giống như có thể sụp đổ xuống bất cứ lúc nào.
Những người mặc hắc y này, đứng ở đó, giống như từng ngọn núi cao.
Trầm tĩnh, kiên nghị, hiểm trở.
Bọn họ đều là Võ giả của Thương Mang Sơn.
Chiếm cứ Sơn Vực rộng lớn, là Thánh địa ngang hàng với Nhật Thánh Tông cùng Quảng Thừa Sơn, Thương Mang Sơn.
Trong đoàn Võ giả Thương Mang Sơn, có một thiếu niên đang đứng, bộc lộ phong mang, kiệt ngạo bất tuân.
Không ngờ là Hoàng tử thứ mười sáu của Đông Đường quốc, Triệu Hạo.
- Dị biến của Trấn Long Uyên đã bị trấn áp, sương đen đã yên ổn rất nhiều, Võ giả Luyện Thể cũng có thể tiến vào, bằng không phải phí một phen tay chân.
Triệu Hạo nhìn về phía Võ giả Thương Mang Sơn bên cạnh:
- Hạ trưởng lão, có thể xác định vị trí của Phụ hoàng ta không?
Võ giả Thương Mang Sơn cầm đầu, là một lão nhân, nhìn qua tuổi già sức yếu.
Nhưng hắn đứng đó, giống như một ngọn núi đứng sừng sững trong Trấn Long Uyên.
Lão giả nhàn nhạt nói:
- Chỉ cần dược tán mà ngươi cung cấp không có chuyện gì, có thể tìm tới.
Triệu Hạo gật đầu nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh xuất phát đi.
- Ta bây giờ chỉ là Võ giả Luyện Thể, ở Cảnh Dương Thành không tranh giành được với Triệu Thế Liệt.
- Nhưng từ Phụ hoàng bắt tay vào làm, lại có cơ hội.
Hạ trưởng lão nói:
- Nhìn thủ đoạn của ngươi, vì để cho Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông yên tâm khai chiến, thủ toạ trưởng lão của bản môn không tiến nhập vào Đông Đường, nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Chỉ cần ngươi thành công, trợ giúp của bản môn có thể tới kịp, bước vào Đông Đường, giúp ngươi lên ngôi.
- Nếu như không thể thành công, cũng không sao, ngươi theo chúng ta trở về Sơn Vực.
- Với thiên tư của ngươi, đủ tư cách bái vào Thương Mang Sơn ta.
Triệu Hạo đi đầu, nói:
- Ta sẽ không thất bại.
- Tỉnh chưởng sát nhân kiếm, say nằm gối mỹ nhân, đây mới là sinh hoạt.
. . .
- Nghiêm trưởng lão, xem ra mục tiêu của đối phương không phải là Yến Triệu Ca, mà là cả Đông Đường.
Một Võ giả lo lắng nói.
Vẻ mặt của Nghiêm Húc không đổi:
- Chúng ta đi hoàng cung Đông Đường, đầu tiên đảm bảo Cảnh Dương đại trận không loạn.
Mặc kệ lén lút có tính toán gì, Nghiêm Húc cũng không muốn nhìn thấy Đại Nhật Thánh Tông chiếm Đông Đường, đem Quảng Thừa Sơn đá ra ngoài.
Nghiêm Húc an bài Võ giả thuộc hạ hành động, lại hỏi:
- Yến Triệu Ca tiến vào Trấn Long Uyên sao?
Thuộc hạ đáp:
- Đúng vậy, theo Khổng trưởng lão đi vào.
- Hiện tại, trong Trấn Long Uyên long trời lở đất, người bình thường cũng không dám tới gần.
- Tần trưởng lão cùng Khổng trưởng lão, sợ rằng đang chiến đấu kịch liệt cùng người của Đại Nhật Thánh Tông!
Nghiêm Húc gật đầu, không nói gì nữa, thầm nghĩ:
"Đại Nhật Thánh Tông, là muốn đem Đông Đường, và Yến Triệu Ca cùng nhau giải quyết."
"Tần trưởng lão cùng Khổng trưởng lão bị nhóm cường giả Đông Thăng Quân ngăn cản, Đại Nhật Thánh Tông còn có những người khác.
Ánh mắt của Nghiêm Húc lành lạnh:
"Đông Đường tuyệt đối sẽ không cho các ngươi, về phần Yến Triệu Ca. . ."
Hắn kêu tâm phúc của mình lại, phân phó:
- Lưu ý chặt chẽ tình huống của Trấn Long Uyên bên kia.
. . .
Đông Đường Quốc đô, Cảnh Dương Thành, Cẩn Vương phủ.
Cẩn Vương Triệu Thế Liệt đứng trong tiền viện của vương phủ, một đám Võ giả yên lặng đừng phía sau, tinh thần sung túc.
Bên cạnh Triệu Thế Liệt, là một Võ giả của Đại Nhật Thánh Tông, hắn nhìn về phía Triệu Thế Liệt, chậm rãi nói:
- Cẩn Vương điện hạ, đã là lúc cắt đứt a.
Triệu Thế Liệt hít sâu một hơi.
Động tác gần đây của Quốc chủ Triệu Thế Thành, đã hoàn toàn hướng về Quảng Thừa Sơn, thế cục dần sáng tỏ.
Kể từ đó, vị trí của Triệu Thế Liệt hắn, liền trở nên lúng túng.
Hắn là Đại Tông Sư, là một trong ba cường giả Đại Tông Sư của Đông Đường quốc.
Vì chỉnh thể thực lực của Đông Đường, cho dù là Triệu Thế Thành hay người kế nhiệm của Triệu Thế Thành, đều sẽ không đụng đến hắn.
Nhưng nếu mâu thuẫn giữa Quảng Thừa Sơn và Đại Nhật Thánh Tông càng ngày càng kịch liệt, vì để yên ổn Đông Đường, tình cảnh của Triệu Thế Liệt không nhất định sẽ an toàn.
Triệu Thế Liệt hiểu rõ hoàng huynh Triệu Thế Thành của mình, là một người không thiếu quyết đoán trong thời khắc mấu chốt.
Đã như vậy, chính mình cần quyết định thật nhanh!
- Xuất phát! Trung tâm trận pháp ở trong Ngự Hoa Viên của hoàng cung.
Triệu Thế Liệt dẫn đầu đi ra.
Đại Nhật Thánh Tông không thể nào nhanh chóng tiêu diệt Quảng Thừa Sơn, cho dù hiện tại chiếm lấy Đông Đường, cũng phải đối mặt với phản công sau đó của Quảng Thừa Sơn.
Đông Đường quốc tất nhiên sẽ trở thành nơi giằng co của hai bên.
Nhưng cùng với việc ngồi chờ chết, tình cảnh càng ngày càng khó khăn, còn không bằng hăng hái đánh một trận.
Nói cho cùng, Triệu Thế Liệt không cam lòng làm thủ hạ của người khác!
Đông Đường hoàng thất có ba vị cường giả Đại Tông Sư, ngoại trừ Quốc chủ Triệu Thế Thành cùng Cẩn Vương Triệu Thế Liệt ra, còn có một lão Vương gia là trưởng bối của bọn họ.
Lão giả này một lòng với Triệu Thế Thành, lúc này đang phụ trách tọa trấn trung tâm trận pháp.
Việc trận pháp có dị động, Triệu Thế Thành thụ thương bị nhốt, hắn đã biết, cũng bình tĩnh phong toả tin tức.
Nhưng khi lão Vương gia thấy Triệu Thế Liệt xuất hiện, dự cảm xấu nhất trong lòng đã ứng nghiệm:
- Thế Liệt. . .
- Hoàng thúc, đắc tội.
Triệu Thế Liệt gặp mặt cũng không nói lời vô ích, trực tiếp động thủ.
Lão Vương gia thở dài một tiếng, ngăn cản Triệu Thế Liệt.
Võ giả của hai bên, cũng đánh thành một đoàn!
Đại trận của Cảnh Dương Thành rung động, từ bên ngoài nhìn lại, cho một cảm giác không ổn định!
. . .
Trong Trấn Long Uyên, sương đen dày đặc, sâu trong thung lũng, một quang hoàn đang bao phủ xung quanh trăm trượng.
Trong khu vực được quang hoàn bao phủ, trên mặt đất có từng đường Linh văn sáng lên.
Linh văn giăng khắp nơi, vẽ nên một trận đồ, tương tự như đại trận trong Cảnh Dương Thành của Đông Đường quốc, chỉ là diện tích nhỏ hơn rất nhiều.
Bên ngoài khu vực trận pháp bao phủ, bên trong Trấn Long Uyên gió nổi mây phun.
Dư ba giao chiến giữa Võ giả Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông, khiến cho trận pháp muốn sụp đổ.
Trung tâm giao thao của từng đường Linh văn, Đông Đường Quốc chủ Triệu Thế Thành đã rơi vào hôn mê.
Từ trên người hắn, kéo ra một cột khí màu đen to lớn, giữa cột khí có hồng quang chớp động.
Khí đen bay ra, một mặt đối kháng với trận pháp, một mặt thì kéo vào trong vực sâu.
Giống như một con mãng xà màu đen hung ác, cắn vào thân thể của Triệu Thế Thành.
Một đám Võ giả Đông Đường bên cạnh Triệu Thế Thành, thì vây quanh hắn, một bên nỗ lực chống đỡ trận pháp, một bên nỗ lực đem khí đen tách ra, cứu lấy Triệu Thế Thành.
Lúc này, trận pháp đột nhiên giống như bị thứ gì xúc động, từng đường trận văn vặn vẹo kịch liệt.
Bị trận pháp dẫn dắt, Triệu Thế Thành đang hôn mê, đột nhiên chấn động.
Hắn cảm giác được gì, máu đen tràn ra khoé miệng.
- Bệ hạ!
Mọi người kinh hãi.
Yến Triệu Ca né tránh cự thạch rơi xuống đỉnh đầu, phá vỡ khí đen, cuối cùng tới gần trận pháp.
Đầu tiên là nhìn thấy trận pháp chấn động, sau đó Triệu Thế Thành thổ huyết.
Yến Triệu Ca nhíu mày:
- Cảnh Dương Thành bên kia quả nhiên có rắc rối.
Mọi người Đông Đường quốc thấy có người của Quảng Thừa Sơn tới cứu viện, trong lòng đều vui vẻ.
Nhưng thấy chỉ có Yến Triệu Ca cùng A Hổ, liền thất vọng.
Muốn chặt đứt cột khí màu đen, cần Đại Tông Sư xuất thủ mới được!
Bên ngoài trận pháp, Võ giả Đại Nhật Thánh Tông đang chiến đấu, cũng phát hiện có người tới gần Triệu Thế Thành.
Trong nháy mắt, sương đen đột nhiên tan hết, kim quang chớp động, giống như một mặt trời phủ xuống vực sâu, soi sáng hắc ám tám phương!
Kim quang kinh khủng, trực tiếp rơi xuống Yến Triệu Ca!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]