Dịch giả: rolland
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Yến Triệu Ca thuận miệng mà nói, lại làm cho tâm trạng “áo gấm về làng” của Diệp Cảnh không còn tốt nữa.
Những người khác, đều có tâm trạng vui sướng, tuy rằng bị ánh sáng của Yến Triệu Ca bao phủ, nhưng khi đi ra Quảng Thừa Sơn, tới Thiên Đông châu, tới Đông Đường quốc, để cho bọn họ đột nhiên nhớ tới, hoá ra bọn hắn cũng đều là con cưng của trời (thiên chi kiêu tử).
Là đệ tử của một trong những Thánh địa đương đại Quảng Thừa Sơn, vốn đều từ các thế lực lớn như Đông Đường quốc thông qua khảo hạch tuyển bạt đi ra nhân tài ưu tú nhất, sẽ có người nào kém cõi đây?
Chỉ bất quá khi tư tưởng của mọi người dâng lên phơi phới, mỗi khi đáy lòng hiện lên ý nghĩ này, lại nhìn bóng lưng mặc bạch y lam bào đi phía trước giống như nhàn nhã dạo chơi, làm cho tâm trạng rộn ràng trong lòng bọn họ lập tức chìm xuống.
Sờ Bảo binh trong tay mình một cái, trong đầu lại sinh ra ý niệm hăng hái hướng tới.
Ngự Lâm quân của hoàng cung Đông Đường quốc, tu vi ngang với bọn họ, cũng chỉ có những người tinh nhuệ nhất, mới có thể nhận được một kiện Chiến binh mà thôi...
Đương nhiên, cùng Yến Triệu Ca, tự nhiên bọn họ không cách nào sánh được.
Hai bên so sánh, là không cùng cấp bậc.
Lúc này, người mà Yến Triệu Ca muốn đi gặp, là Quốc chủ Đông Đường quốc, không cần phải nói, là đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-cuong-su-huynh/3142012/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.