Cánh cửa này từng bị phá hỏng một lần rồi nên không còn chắc chắn nữa.
Bọn họ tông cửa như thế, rất dễ dàng phá cửa vào.
“Ô, đồ ăn thịnh soạn đấy, đây là để chào đón chúng tôi à? Quảng Bân đi vào phòng nhìn bàn thức ăn thật lớn, hai mắt tỏa sáng.
“Anh Bân, của phòng này khóa, chắc là có người chốn trong này.” Một tên đàn em tiến đến trước cửa phòng trong nói.
“Vu Thành Nghiệp, mày qua đấy bảo bà ta mở cửa, nếu không bọn tao sẽ phá của vào." Quảng Bân dùng sức đẩy Vu Thành Nghiệp.
Vu Thành Nghiệp đi đến trước cửa, lớn tiếng nói: “Vương Diễm, tôi biết cô ở bên trong, đừng trốn nữa. Anh Bân đã dẫn người đến rồi, bọn họ chỉ đến đòi tiền chứ không định làm gì cô, cô chỉ cần mang ra là ổn rồi."
Nói xong, Vu Thành Nghiệp dùng sức gõ cửa.
Bên trong không có tiếng đáp lại.
“Cô mà không mở cửa, đợi lát nữa anh Bân sẽ phả của vào, đến lúc đó......" Vụ Thành Nghiệp nói.
“Vu Thành Nghiệp, ông về làm gì nữa? Tôi và Vu Nguyệt Nguyệt đã không có quan hệ với ông, ông còn về đây làm gì!? Ông thiếu nợ cờ bạc thì liên quan gì đến chúng tôi? Tôi không có tiền, tôi không có tiền...” Từ trong phòng truyền đến tiếng khóc la thảm thiết của Vương Diễm.
“Tôi hết cách rồi, tôi cùng đường rồi, cô giúp tôi trả tiền lần cuối thôi, tôi bảo đảm về sau không bao giờ tới tìm cô nữa." Vụ Thành Nghiệp nói.
“Ông cút đi! Tôi không có tiền, tôi cũng sẽ không tin mấy lời láo liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-cuong-luyen-khi-ky-dich/4082533/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.