Nụ cười trên gương mặt Phương Vũ khiến Bạch Chiến chấn động trong lòng.
Ngay sau đó, cơn đau ở tay phải hắn truyền đến.
“Sao có thể?" Sắc mặt Bạch Chiến khẽ biến, tập trung hết sức mạnh lên tại phải.
Nhưng tay Phương Vũ tay giống như một cây gậy thép vậy, mặc cho Bạch Chiến dùng bao nhiêu lực cũng không thể làm được gì.
“Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không nhỉ?” Phương Vũ hơi híp mắt, nói.
Cùng lúc đó, tay phải lại càng dùng nhiều sức hơn.
Mặt Bạch Chiến chuyển từ trắng sang xanh, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Hắn phải nghiên chặt răng mới không kêu đau.
“À, cậu chính là người lén lút bên cạnh vườn rau của tôi ngày hôm qua.” Phương Vũ nói.
Nghe thấy câu này, Bạch Chiến giật thót.
Sao Phương Vũ biết được? Hôm qua rõ ràng hắn đã trốn rất kỹ, Phường Vũ cũng không nhận ra kia mà......
Không đúng...... Chẳng lẽ lúc ấy cậu ta đã nhận ra rồi? Mồ hôi trên trán Bạch Chiến càng ngày càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
Lục tay của Phương Vũ càng lúc càng lớn, nếu còn tiếp tục, toàn bộ xương tay phải của Bạch Chiến sẽ bị bóp nát.
Lúc này, Đường Minh Đức và Dương Thiệu Vinh cũng nhìn ra có điều bất
ổn, biểu tình của Bạch Chiến trông thực sự rất đau đớn.
Sắc mặt Dương Thiệu Vinh khá khó coi, ngay khi ông ta định cất tiếng thì Phương Vũ lại buông lỏng tay ra, vỗ vai Bạch Chiến rồi nói: “Rất vui khi được quen biết cậu."
Bạch Chiến thở phào nhẹ nhõm, tay phải của hắn lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-cuong-luyen-khi-ky-dich/4082531/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.