Phương Vũ thật sự không hề biết đánh bóng rổ sao? Tuy là tư thế đánh bóng có hơi kỳ lạ, nhưng mà dễ dàng thấy được hắn biết chơi bóng rổ! Mà còn là một cao thủ nữa kìa. 
Mà Dương Húc lúc này, tức giận không thể chịu được, ánh mắt cũng trở nên hiểm ác. 
Hắn không những bị Phương Vũ cướp bóng, mà còn bị Phương Vũ đem ra bỡn cợt. 
Nhiều người xem như vậy, thật sự quá nhục nhã rồi! 
Thứ Dương Húc quan tâm nhất chính là thể diện và tôn nghiêm của hắn. 
“Bàn cuối cùng." Phương Vũ ném bóng vào tay Dương Húc. 
Dương Húc bắt lấy bóng, chuyển qua lại. 
Lần này, hắn nhất định phải hất văng Phương Vũ, đồng thời đem bóng ném vào. 
Lợi dụng lúc Phương Vũ còn chưa đúng ra phòng thủ, Dương Húc đã trực tiếp chạy đến bên cạnh vạch ném phạt nhảy lên. 
Bàn này, hắn phải ghi điểm. 
Phương Vũ vóc người thấp hơn hắn, căn bản không thể nào cản được. 
“Oa... Dương Húc nổi giận rồi kìa, cậu ấy muốn ghi bàn rồi." Một vài nam sinh kích động hô to. 
Đám nữ sinh mắt long lanh lấp lánh như sao nhìn Dương Húc nhảy lên. 
Nhưng mà Phương Vũ cũng đã lấy đà nhảy lên ngay hướng Dương Húc lao tới. 
Thoạt nhìn cậu không hề dùng nhiều sức lực mà lại có thể nhảy lên cao bằng với Dương Húc. 
“Lần này cậu đừng hòng mà trốn được." Dương Húc nghiến răng, toàn thân siết chặt, sức lực đã tới mức cực điểm. 
Hắn đã tức giận đến mức át cả lý trí rồi, hoàn toàn không để ý đến hậu quả sẽ ra sao nữa. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-cuong-luyen-khi-ky-dich/4082520/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.