Chương trước
Chương sau
Điền Đại nghe xong lời Thẩm Lãng nói, khuôn mặt nhịn không được hơi giật giật.

Điền Thập Tam biết bí mật của nghĩa phụ, thậm chí so với Điền Đại còn nhiều hơn, có rất nhiều chuyện thậm chí liên lụy tới phủ Thành Chủ.

Một khi tuôn ra, chính là vụ bê bối vĩ đại.

Cho nên, bây giờ Điền Hoành trở thành một viên lựu đạn cho thành chủ Liễu Vô Nham.

Hoặc sẽ do ông ta tiêu diệt trước tiên.

Nếu để cho Thẩm Lãng gây nổ, hậu quả kia cũng dễ dàng nghĩ được.

Thẩm Lãng lại nói:

- Ta mang Điền Thập Tam đi, các ngươi có ý kiến gì không?

Bốn gã sát thủ đối diện không có một chút tiếng cử động.

Kim Mộc Lan lợi hại như vậy ở bên cạnh, bọn họ có thể có ý kiến gì sao?

- Được rồi, các ngươi trở về đi, nhớ phải giúp ta truyền lời nhá. - Thẩm Lãng nói:

- Mặt khác, chỗ tay đứt lìa của các ngươi đang chảy máu dầm dề, nhưng nghìn vạn lần đừng chết trên đường nha, muốn chết thì về ổ mà chết.

Khuôn mặt đám người Điền Đại lại co giật một hồi.

- Tiểu bạch kiểm, đ*t mẹ ngươi, nếu không phải là nương tử ngươi lợi hại, ta dùng mỗi một tay cũng có thể giết chết ngươi. - Đương nhiên Điền Đại chỉ có thể trong lòng thấy sai, ở trong lòng mắng cho đã ghiền.

Nhưng mà Thẩm Lãng để cho bọn họ đi, bọn họ cũng chưa đi, mà là nhìn về Kim Mộc Lan.

Mộc Lan không nói gì, chẳng qua là đưa mắt rũ xuống.

Bốn sát thủ không nói hai lời, nhặt lên cánh tay đứt lìa của mình, đi một nước.

Lúc ra cửa, chỉ thấy được ngoài màn đêm đen, có mấy chục kỵ binh phủ Bá Tước đang dàn hàng, cường nỏ trong tay nhắm ngay bốn người Điền Đại.

Những kỵ binh này tuy rằng chậm hơn Mộc Lan một bước, nhưng lại chạy đến rất nhanh, Bá Tước đại nhân làm việc vô cùng bảo thủ.

Mà mười mấy người võ sĩ Hắc Y bang gác ngầm bên ngoài, toàn bộ đã chết.

Đám sát thủ Điền Đại phóng người lên ngựa, phi nước đại về hướng thành Huyền Vũ.

Bọn họ biết!

Phiền phức khổng lồ đến rồi.

Tai họa khổng lồ đến rồi.

...

Trong phòng.

Thẩm Lãng đi tới Điền Thập Tam trước mặt.

Hắn nhìn thấy một thanh kiếm ghim Điền Thập Tam trên mặt đất, không khỏi vươn một tay muốn đem nó rút ra, điệu bộ tiêu sái mà lại qua loa.

- Ứ!

Mẹ trứng, cắm sâu như vậy, nhổ không ra.

Qua hai giây, Thẩm Lãng vươn hai cái tay.

Nhổ thanh kiếm ra.

Tiếp đó, hắn nhìn Điền Thập Tam, không có bất kỳ chời mời chào dụ dỗ nào cả.

Bao nhiêu vàng? Địa vị gì? Cam kết gì?

Một cọng lông cũng không có.

Điền Thập Tam nhìn cha mẹ, sống sót sau tai nạn, nhìn tóc bạc trên đầu hai người.

Gã cũng không nói gì, đi thẳng tới trước mặt Thẩm Lãng quỳ xuống, đặt trán dán trên mặt đất, đem cả người hoàn toàn quỳ rạp trên mặt đất.

Người thông minh!

Từ nay về sau, gã chính là chó chạy của Thẩm Lãng.

Chính là cái loại người phải làm tất cả những việc bẩn thỉu mệt nhọc, không có tí ti đường sống để phản kháng, không có đường để cò kè mặc cả chạy trốn.

Không biết vì cái gì, gã bi thương từ tận đáy lòng, nước mắt trào ra, toàn bộ thân thể đều run rẩy.

Thẩm Lãng buồn bã nói:

- Ngươi khóc đau lòng như vậy, xem ra không phải cam tâm tình nguyện như vậy.

Điền Thập Tam lập tức thu hồi tất cả nước mắt.

Chủ tử bày ra dáng vẻ bụng dạ hẹp hòi thế này, e là cuộc sống sau này khó khăn rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Sau đó, ngươi được gọi là Thẩm Thập Tam.

- Vâng, chủ nhân. - Điền Thập Tam dập đầu nói.

A, không đúng.

Là Thẩm Thập Tam.

Thẩm Lãng nói:

- Cha mẹ của ngươi phải vào ở phủ Bá Tước, nhỡ ra ngươi gây rối cái gì, nhỡ ra ngươi không nghe lời, cha mẹ ngươi ở trong tay ta, đôi bên chúng ta đều yên tâm, ngươi thấy đúng không?

Mộc Lan hướng đôi mắt tuyệt mỹ vô song lên trần nhà.

Không biết vì sao, lúc này nàng có chút ý định cùng phu quân này phân rõ giới hạn.

Đem cha mẹ người ta làm con tin mà còn nói như thể hợp tình hợp lý lắm vậy.

- Vâng, chủ nhân. - Thẩm Thập Tam lại một lần nữa dập đầu, đem cái trán dính vào mặt giày của Thẩm Lãng

Thẩm Lãng tức khắc nhiệt tình đỡ gã lên:

- Nào nào, ngươi mới vừa gãy chân, sao có thể quỳ trên mặt đất được? Đất này vừa ẩm vừa lạnh đó.

Kỹ năng diễn xuất này giả đến độ quá đáng.

...

Trong phủ Thành Chủ.

Thành chủ Liễu Vô Nham nghe tâm phúc báo cáo, sắc mặt tái mét.

Lần này đi giết Điền Thập Tam, tổng cộng đi sáu sát thủ, Liễu Vô Nham cũng phái đi hai cái.

Kết quả hai tên đều chết hết.

Đương nhiên cái này không quan trọng, tệ nhất là Điền Thập Tam không chết mà còn được Thẩm Lãng cứu.

Thẩm Lãng trời đánh, tiểu bạch kiểm trời đánh.

Lại ra tay nhanh hơn một bước.

Tốc độ của ông ta và Trương Tấn đã nhanh lắm rồi, mới ra cổng phủ Bá Tước liền phái sát thủ đi giết Điền Thập Tam.

Thật không ngờ, vẫn chậm một bước.

Tên tiểu bạch kiểm này rõ ràng gian trá độc ác!

Phụ tá tâm phúc nói:

- Đại nhân, bây giờ phiền toái!

Đúng vậy, có đại phiền toái.

Điền Thập Tam là tâm phúc Điền Hoành, bí mật gì của Hắc Y bang gã gần như đều biết.

Hành vi phạm tội của Điền Hoành chồng chất, trên đầu có bao nhiêu nhân mạng?

Thậm chí, hành vi bẩn thỉu của ông ta cũng là làm theo rất nhiều đại nhân vật.

Có thể nói, những hành vi phạm tội này Điền Hoành một khi công khai, mất đầu mười lần cũng không đủ.

Mà những hành vi phạm tội này, trong tay Điền Thập Tam đều có chứng cứ, nhân chứng vật chứng cũng có thể tìm ra.

Trước kia Điền Hoành là một thanh đao tốt, mà bây giờ thì trở thành khoai lang phỏng tay.

Đương nhiên dùng lựu đạn để hình dung thích hợp hơn, chỉ bất quá ở đây còn chưa có món đồ chơi này.

Hoặc là tìm một địa phương an toàn sớm cho nổ.

Hoặc là do Thẩm Lãng tới cho nổ, vậy lực sát thương sẽ rất lớn, hoàn toàn phải mất đi khống chế.

Phụ tá tâm phúc nói:

- Đại nhân, Điền Hoành không giữ được.

- Rầm! - Liễu Vô Nham chợt đập bàn một cái.

Ai cũng biết, Điền Hoành là chó chạy cho thành chủ Liễu Vô Nham, vì ông ta làm bao nhiêu hành vi bẩn thỉu?

Trước khi đầu nhập vào Trương Tấn, thành chủ Liễu Vô Nham là chỗ dựa vững chắc nhất của Điền Hoành.

Tiền Điền Hoành kiếm được hàng năm, có hai thành tiến vào bên trong hầu bao của Liễu Vô Nham.

Một khi giết Điền Hoành, tổn thất kinh tế hàng năm đều chịu không nổi a.

- Một khi ta thực sự giết chết Điền Hoành, chẳng phải là tự chặt cánh tay, hơn nữa còn mất hết thể diện sao. - Liễu Vô Nham nói:

- Bá Tước Huyền Vũ còn chưa có xuất thủ, ta lại bị thua thiệt trên tay thằng rể này, nếu truyền ra không phải để cho người ta chế nhạo sao?

Phụ tá tâm phúc muốn nói lại thôi, nhưng chung quy không có mở miệng.

- Trương Tấn đâu? - Liễu Vô Nham bèn hỏi:

- Hắn chính là chỗ dựa vững chắc của Điền Hoành, trên danh nghĩa sẽ vớt tiền hàng năm càng nhiều.

Phụ tá tâm phúc nói:

- Biết được tin tức ám sát Điền Thập Tam thất bại, hắn ra roi thúc ngựa chạy đi bẩm báo Thái Thú đại nhân.

...

Vừa nhận tin Điền Thập Tam đã được Thẩm Lãng cứu, Trương Tấn trước tiên phóng người lên ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo xe ngựa của phụ thân.

Hơn một canh giờ sau đó, Trương Tấn đuổi kịp.

- Phụ thân, chúng ta ám sát Điền Thập Tam thất bại, hôm nay người này đã rơi vào trong tay Thẩm Lãng.

Trương Xung nghe được tin tức này xong, lại không có biểu hiện ngoài ý muốn chút nào.

- Vậy con còn đuổi theo tới làm cái gì? - Trương Xung nói:

- Làm chuyện con nên làm đi.

Ông ta dùng một lời vạch ra suy nghĩ của Trương Tấn.

Nếu như Trương Tấn sẵn lòng giết Điền Hoành, vậy đã sớm động thủ. Gã đuổi theo xe ngựa Trương Xung, chỉ vì muốn cứu Điền Hoành.

Trương Tấn nói:

- Điền Hoành này mới vừa đầu nhập vào nhà của chúng ta, nếu để cho hắn chết như vậy, sẽ có tổn hại với sĩ khí của ta. Hơn nữa...

Trương Tấn còn chưa nói hết.

Điền Hoành đầu nhập vào Trương gia, dâng ra 35% thu nhập hàng năm.

Nhưng số tiền này bây giờ Trương gia căn bản cũng không có bắt được, nếu để Điền Hoành chết đi, chẳng phải là tổn thất to lớn sao?

Trương Xung nói:

- Con cảm thấy Bá Tước Huyền Vũ so với Bá Tước Đông Hải như thế nào?

Trương Tấn nói:

- Bá Tước Đông Hải tàn ác phách lối, coi như cường đại, kì thực sơ hở trăm chỗ. Bá Tước Huyền Vũ bảo thủ, nhìn như mềm yếu, nhưng như là con rùa đen vậy, không có chỗ để ra tay.

Trương Xung nói:

- Cho nên đấu tranh với Bá Tước Huyền Vũ không phải một sớm một chiều, con gấp cái gì?

Trương Tấn nói:

- Thế nhưng...

Trương Xung cả giận nói:

- Làm Thống soái quan trọng nhất là cái gì?

Trương Tấn nói:

- Bố cục lớn hơn, phải xem hết thảy toàn cục. Không cần để ý chuyện mất một thành đầy đất, khi chiến cuộc một chỗ thất bại sẽ phải lập tức dừng tổn hại, tuyệt đối không thể ham chiến, nhất là tránh cho tài nguyên liên tục không ngừng rơi vào trong vũng bùn.

Trương Xung nói:

- Nếu như con đã hiểu hết như thế, vì sao còn hỏi ta?

Thế giới này vốn chính là như thế, hiểu là một chuyện, nhưng có thể làm được hay không lại là một chuyện khác.

Nếu giết Điền Hoành, chẳng phải là để cái tên giặc Thẩm Lãng đắc ý ư?

- Đi, giết Điền Hoành. - Trương Xung trực tiếp giữa đường.

Tiếp đó, ông ta lại một lần nữa đóng cửa xe, hạ lệnh:

- Đi.

Xe ngựa lại một lần nữa xuất phát, chạy về quận thành Nộ Giang.

Trong lòng Trương Tấn giận dữ không cam tâm, bắt được roi trong tay, đập mạnh trên mặt đất.

Gã không khỏi nhớ tới lúc trước một màn Thẩm Lãng thúc ép Điền Hoành làm gãy hai chân Điền Thập Tam kia.

Sao mà tương tự đến thế?

Ngày đó Điền Hoành bị sỉ nhục ra sao?

Nếu gã bị ép giết Điền Hoành, sỉ nhục cỡ này chẳng phải là giống hệt Điền Hoành lúc đó sao.

Hoàn toàn là tát vô thể diện bôm bốp!

...

Trong lâu đài Hắc Y bang!

Đám người Liễu Vô Nham cùng Điền Hoành thật đúng là quá phận, ngay cả làm trò cũng không muốn diễn, lúc này Điền Hoành vốn nên ở bên trong phòng giam.

- Nghĩa phụ, Thập Tam được Thẩm Lãng cứu. – Cánh tay đứt lìa của Điền Đại đã được băng bó lại, rung giọng nói:

- Hơn nữa, thằng súc sinh đó đã chờ đợi, để lúc chúng ta muốn giết Thập Tam, để vợ hắn Kim Mộc Lan xuất thủ cứu giúp.

Khuôn mặt Điền Hoành chợt co giật một hồi.

Hình ảnh ngay lúc đó, ông ta đã có thể tưởng tượng.

Thật là tiểu bạch kiểm ác độc, sớm không ra tay, chậm không ra tay, hết lần này tới lần khác đến khi Điền Thập Tam sắp chết sẽ xuất thủ.

Lần này Điền Thập Tam sẽ trở thành chó chạy cho Thẩm Lãng, hơn nữa dâng lên tràn ngập thù hận với Điền Hoành.

Mấy năm nay Điền Hoành giết bao nhiêu người, phạm vào bao nhiêu tội?

Đây còn chưa phải là chỗ mấu chốt nhất, điều quan trọng là ông ta đã sống bẩn vì các đại nhân vật.

Một khi Điền Thập Tam bùng nổ.

Thiên hạ, không ai có thể cứu ông ta.

Điền Hoành phất tay, Điền Đại rời khỏi.

Điền Hoành ngửa đầu nhìn phía nóc nhà, nhớ lại thời gian năm đó ở Phái quốc (*) tiêu cục Thiên Long.

(*) Phái quốc, còn gọi là Phái hầu quốc chính là huyện Trì Tương (tỉnh An Huy ngày nay)

Hai người chạy ở dưới trời chiều.

Hai người múa võ điên cuồng trong tuyết.

Đoạn tình cảm mãnh liệt này đốt cháy năm tháng a.

Bây giờ, phải đến cuối cùng sao?

Hai dòng lệ của Điền Hoành chảy xuống.

Nếu như thời gian có thể đảo ngược, khi ấy ta nhất định lột da rút gân, bằm thây vạn đoạn tên súc sinh tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này.

Bằm thây vạn đoạn!

- A...

Điền Hoành điên cuồng gào thét, như là dã thú bị thương.

...

Chú thích của Bánh: Buổi tối còn ăn mì, cuồng lạy các huynh đệ xin phiếu đề cử!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.