Sau khi nghe nói như thế, gương mặt Bá tước Huyền Vũ chợt không khỏi chùng xuống.
Khinh người quá đáng đó!
Quốc quân vừa phát tín hiệu ra, đám chó điên không thèm đếm xỉa coi sắc mặt như thế ư?
Tướng ăn của đám người kia lại khó xem đến thế.
Bá tước Kim Trác lạnh giọng nói:
- Con gái của ta đến tột cùng phạm vào tội gì? Lại để Tuần sát sứ các hạ làm to chuyện như vậy, mang binh tới cửa?
Đã hơn trăm năm, không ai ngang nhiên mang binh đến cổng phủ Bá Tước thúc ép.
Trương Xung sẽ không làm như vậy, Tổng đốc Chúc Nhung cũng chẳng làm thế.
Bởi vì bọn họ là đại nhân vật, một khi làm vậy, liền chẳng còn đường lui.
Nhưng Lý Văn Chính không hề giống, lần này trở về từ cõi chết, gã đã hoàn toàn hóa thành một con chó điên.
Gã cho rằng đã có thánh quyến của quốc quân, còn có cái gì không dám làm?
Nghe câu hỏi của Bá tước Huyền Vũ, Lý Văn Chính cười gằn phán:
- Tội danh gì hả? Nhiễu dân tới chết!
Toàn tràng mọi người nghe xong biến sắc.
Ai cũng biết, Bá tước Huyền Vũ yêu dân nhất.
Tuy rằng toàn bộ dân chúng thành Huyền Vũ không phải là con dân của ông, thế nhưng trong thâm tâm ông vẫn đối với những dân chúng này tràn đầy thương tiếc.
Chớ đừng nói chi là những con dân ở đất phong này, Bá tước Huyền Vũ thuế má là thấp nhất.
Vào cái năm thiên tai ấy, phủ Bá Tước chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-cuong-chue-te/1917626/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.